[Rhycap] Miss You

[Rhycap] Miss You

#1_Sư Phụ

Thăm sơn cùng cốc
Mùa xuân vừa về đánh thức cây cỏ sau một mùa đông dài hơn 3 tháng
Khói bốc lên từ những ống khói nhỏ
Phía xa xa là những ngôi nhà bằng gỗ
Có vài căn nhà được xây dựng lên ngay trên những cái cây cổ thụ to đến 5 6 người lớn ôm không hết
Vài căn lại xây lên dưới góc cây, có căn lại nằm im lìm gần cái hồ nhỏ ngay cạnh mấy cái cây cổ thụ lớn tuổi
_________
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sự phụ ới
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Ngửi hương trà buổi sáng//
Từ phía xa xa trên con đường mòn nhỏ phía Bắc làng một bóng dáng líu lo chạy đến
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Mới sáng sớm lên núi làm gì đấy ?
Đang thưởng thức ngụm trà buổi sáng Anh nép mình gọn trong chiếc áo choàng lông màu xám bạc nhàn nhạt trả lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người xem con tìm được gì nè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Giơ vật trong tay lên lắc lắc//
Dưới đường nhỏ là thân ảnh mặc thường phục màu xanh dương nhạt đang vui vẻ hí hửng khoe thành quả
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
*Nhân sâm*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Mới sáng sớm chạy lên đó không sợ phụ thân con mắng à
Trên lầu 2 là khung cảnh non xanh nước biếc khi trời vừa vào xuân
Cạnh người còn là bình trà đang nghi ngút khói
_______
Cậu chẳng mấy để ý đến lời hỏi thăm vừa rồi
Chân thì chạy tay thì vớ lấy cái mẹt làm bằng tre ngay trước sân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phụ thân con không thèm quan tâm gì đến con đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trưởng huynh mới là con ruột của ông ấy mà
Câu nói ấy tuy vô tư nhưng lại chất chứa biết bao nỗi lòng của kẻ không được người cùng huyết thống yêu thương
Gian nhà nhỏ trước sân là mấy mẹt tre phơi thuốc
Một bên có cây đào đã mấy trăm tuổi trơ trọi vì vừa hết đông
Gần hàng rào là khóm hoa đủ màu sắc
________
Cậu rửa rửa cho sạch hết bùn đất trên thân nhân sâm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Bán được không ít tiền*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Hí hửng cười tươi//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Xem ra thu hoạch không tệ nhỉ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nhưng mặt mũi tèm lem cả rồi
Anh lười biếng đi xuống chỗ chum nước xem cậu rửa lại cây nhân sâm vừa đào được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Mùi gì vậy?*
Cậu đưa mũi về phía anh mà ngửi ngửi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Con là chó à, ngửi gì đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người có giấu con gì không?
Anh nghe vậy hơi chột dạ mà đánh mắt sang chỗ khác
Cậu vẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Thôi được rồi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ta có sử dụng chút bột giảm đau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được lắm!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không canh chừng là người liền dùng đến chúng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng trách con mạnh tay
Cậu đứng dậy cất nhân sâm đi
Sau đó leo lên tủ thuốc Tìm đúng ngăn có số lo bột giảm đau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bỏ hết vào túi//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Duy, con nghe ta
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ta hứa không dùng nữa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng lấy chúng đi màa
Cậu liếc anh một cái rồi gom hết chúng đem đi giấu
Anh bất lực nhìn cậu giấu hết đóng thuốc ở căn cứ riêng mà lòng đau như cắt
Khoảng 1 nén hương thì cậu quay lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Giật mình//
Anh từ lúc nào đó đã ngủ gục ngay trước sân
Thân thể buông thõng trên cái ghế bập bênh trước cửa nhà chính
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người biết thuốc đó tác dụng phụ nhiều mà cứ dùng hoài
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không dùng nữa, Duy đừng buồn sư phụ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vết thương người lại đau rồi đúng không?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Cười trừ//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Yên tâm chỉ là trời lạnh nên mới tái phát
Anh cười cười rồi ngoắt tay bảo cậu ngồi xuống bên cạnh
Cậu không ngồi trên ghế mà lao xuống đất ngồi cạnh anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Tựa cằm lên đùi anh//
Nhìn biểu tình có sao động khiến anh cũng phải mềm lòng
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại con mà người mới bị thương
Anh không nói gì chỉ khẽ xoa đầu cậu học trò nhỏ này
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vốn chẳng phải lỗi con
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng tự trách vậy
Cậu ngước nhìn lên anh với ánh mắt tưa như ăn năn hối lỗi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lắc đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu hôm đó con không tự ý chạy đi chơi người sẽ không bị thương
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Duy ngoan, vết thương này không phải lỗi của con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ.....
Sự nhẹ nhàng của anh càng khiến cậu thấy lỗi lầm là do bản thân gây ra
Năm ấy vì chút ham vui mà khiến anh bị vết thương ở chân còn bị nội thương ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng
Khiến cho anh quanh anh sức khỏe không tốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con nhất định tìm đủ dược liệu chữa trị cho người
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Được thôi, miễn là con biết giữ an toàn cho bản thân
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Bao lâu ta cũng sẽ đợi con chữa
Cậu kề trán vào mu bàn tay anh Cảm nhận hơi ấm tựa mẫu thân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ sẽ không sao hết
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Mỉm cười//
Chẳng bao lâu anh lại vô thức chìm vào giấc ngủ
Cậu lôi cái lò than nhỏ ra để kế bên anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lấy chăn đắp lên người anh//
Sau khi xong xuôi cậu đi ra xem mớ thuốc đang phơi trên giá gỗ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hmmm chuẩn bị gói lại đem đi được rồi
_____________
Ngoài cửa rào bỗng có tiếng vó ngựa
Cậu nhìn ra
Hoá ra là tình lang của sư phụ nhà mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Ha, hôm nay lại đến*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ ngủ rồi, người kiếm ai
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta qua gửi quà cho đệ ấy
Cậu tỏ ra sự phán xét về phía thân cười cao ráo đang khoác bộ y phục màu lam làm bằng tơ lụa bóng bẩy kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Nhàn nhẽo đáp lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sư phụ ta ngủ rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người đến khi khác đi
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta chỉ nhìn một chút
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Coi như ta cầu xin ngươi
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Cho ta gặp đệ ấy một lát
Cậu tay chống lên giá phơi nghiên người đánh giá tên đang đứng trước mặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Bọn tham quan nhìn ngứa hết cả mắt*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không phải thần tiên để người cầu xin
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muốn thì ra miếu mà xin
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta ta..
Cậu chẳng buồn ngó ngàng thêm tên ấy
Gã là con nhà quan trong thành, nhưng lại thích sư phụ nhà mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Muốn lấy chổi đánh hắn ghê*
Cậu lấy mẹt thuốc đi vào trong
Gã ta vẫn ở ngoài đợi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Mở hé mắt//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Duy, có khách à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải khách mà là yêu quái đến đòi mạng
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Yêu quái?
Anh vừa dậy đã tiếp nhận được thông tin gây sốc
Anh nhìn ngó xung quanh xem nhà mình có còn nguyên vẹn không
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đâu đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái tên Trường Sinh ấy tới nữa rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm con ngứa hết cả mắt
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Đơ mặt//
Anh nghe vậy nhìn ra cửa
Bóng dáng ấy vẫn giữ lễ ở ngoài cửa chờ đợi người thương
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hay là mời vào đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người mềm lòng quá
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Dù sao tới cũng là khách mà
Anh vỗ vỗ đùi người đang đứng nhai hạt hướng dương kia
Cậu cười một cách giễu cợt rồi đi ra cửa rào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vào đi, sư phụ ta bảo vậy
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Cám ơn.....
Chưa kịp hết câu cậu đã bỏ thẳng mà đi vào trong
Người kia chỉ đành tự mình đi vào rồi cột con ngựa của mình vào một góc
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Nhắm mắt uống trà//
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
A Tú...
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hửm
Anh ngước đôi mắt nhìn lên khiến người kia đứng hình
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ngồi đi, đừng nhìn ta nữa
Anh cất tiếng mời người đang đơ người kia ngồi xuống
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Huynh tới làm gì
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
À cái này cho đệ
Gã đẩy một hộp gỗ ra trước mặt anh Hộp nhỏ nhưng trang trí tinh xảo
Anh vừa định đưa tay ra nhận đã bị cậu chọp lấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai biết đám tham tiền các người bỏ gì vào trong đó
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Mở hộp ra xem//
Cậu nhìn vào hộp im lặng rồi đóng hộp lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đi vào nhà//
Nhìn biểu tình này khiến anh khó hiểu
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Huynh bỏ gì vào trong đó vậy
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Là...
Ngay lúc gã định thì cậu bước ra Đặt một túi bạc nhỏ lên bàn gỗ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trả ngươi
Cả ba im lặng một lúc
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta không lấy tiền
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Rốt cuộc hai người làm sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người xem đi
Cậu đưa chiếc hộp ấy cho anh
Trong hộp là một loại thảo dược hiếm có
Thậm chí hơn 15 năm nay cũng chỉ có ba cây được tìm thấy
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Trường Sinh thảo!!!
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta vô tình có được thôi
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Không cần phải đưa tiền lại
Cậu và anh im lặng nhìn lên bàn gỗ
Tất cả lặng như tờ
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ta chỉ cần đệ khoẻ lại là được
_________
END
Hot

Comments

《•Hoàng☆ Đức♡ Duy♧•》

《•Hoàng☆ Đức♡ Duy♧•》

Yêu t/g vaii chap dài ghiaaa

2025-07-23

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play