[ DươngQuan] Hẻm Tối Trong Đầu
Chap3:- Thí Nghiệm Dở Dang
Không biết tôi đã ngất hay ngủ lúc nào
Không rõ là do mệt, do sợ, hay do… có thứ gì đó đã ép tôi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đèn hành lang nhấp nháy như sắp cháy, mùi ẩm mốc và tro bụi len lỏi vào phổi khiến tôi ho rũ rượi.
Và rồi — tôi thấy dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng than trên tường ngay trước mặt mình
“EM CÒN NHỚ KHÔNG?
EM LÀ SẢN PHẨM.
LÀ THÍ NGHIỆM THỨ BA.”
Tôi suýt nôn. Trong đầu tôi vang lên hàng loạt tiếng thì thầm, chồng chéo, như hàng tá giọng nói đang tranh cãi.
“Không phải tao…”
“Mày không nên tỉnh lại…”
“Là lỗi của Dương… là lỗi của mày…”
Tôi gào lên, đấm vào tường. Và trong khoảnh khắc đó – ký ức rơi xuống như một đợt mưa bẩn.
Tôi thấy mình nằm trên giường sắt.
Còng tay. Kim tiêm. Điện giật.
Một căn phòng trắng. Một người đàn ông đeo khẩu trang trắng, mắt vô cảm.
Và một giọng nói trầm – rất quen
…
Nếu nhân cách đầu không kiểm soát được cảm xúc… hãy chuyển sang thứ hai.
…
Nếu cả hai đều tan rã… xóa sạch. Làm lại từ đầu.
Tôi tỉnh lại lần nữa – lần này là trên giường mình ở tầng hai, người ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy.
Có tiếng gõ cửa. Lúc đầu nhẹ. Rồi to dần.
Cộc… cộc… cộc… CỘC CỘC CỘC!
Là một người tôi không ngờ sẽ đến:
Nguyễn Quang Anh
Cậu… Quân phải không?
Tôi chớp mắt, mơ hồ. Quang Anh mặc hoodie đen, đeo balo, vẻ mặt căng thẳng
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bạn của Duy – cậu ấy nhờ tôi đến tìm cậu. Cậu biến mất mấy tuần rồi.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có ổn không? Trông cậu như… vừa bước ra từ địa ngục vậy.
Tôi lùi lại. Mắt dán vào balo của cậu ta – một mép vải rách để lộ ra… bản photocopy hồ sơ y tế.
Phạm Anh Quân
//Tôi chộp lấy//
Phạm Anh Quân
Cậu lấy cái này ở đâu?
Nguyễn Quang Anh
/Quang Anh siết nhẹ quai balo/
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cố ý. Nhưng Duy… nghi Dương có liên quan đến mất tích của người thân cậu.
Nguyễn Quang Anh
Bọn tôi lần ra được một phòng lưu trữ hồ sơ bỏ hoang. Và thấy tên ‘Trần Quân’ trong một danh sách thí nghiệm. Không có họ. Không có ảnh. Chỉ có một mô tả:
‘Thí nghiệm số 03 – Không ổn định. Không được phép huỷ bỏ.’
Phạm Anh Quân
//Tôi ngồi sụp xuống giường. Tim tôi đập thình thịch.//
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh khựng lại vài giây//
Nguyễn Quang Anh
Cậu có từng sống ở đây… từ nhỏ không?
Nguyễn Quang Anh
Cậu… có từng nghe thấy giọng nói trong đầu chưa?
Phạm Anh Quân
Chúng chưa từng im lặng.
Tiếng mở cửa vang lên từ tầng dưới.
Quang Anh quay đầu. Tôi đứng dậy theo phản xạ.
Anh ta bước lên cầu thang, từng bước một, không vội vã. Mắt anh ta liếc thấy Quang Anh, dừng lại một chút — rồi nở nụ cười nhạt
Tôi nuốt nước bọt, không biết nên gật hay lắc.
Nguyễn Quang Anh
/Quang Anh nhìn Dương một cái – không chào – rồi quay sang tôi/
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở lại được chứ?
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu cần… có người bên cạnh
Trần Đăng Dương
//Dương bước lên bậc cuối cùng, ánh mắt tối sầm//
Trần Đăng Dương
Căn nhà này không dành cho người ngoài!
Phạm Anh Quân
Nếu tôi là người bên trong… thì tôi có quyền cho người khác ở lại.!
Dương cười. Nhưng nụ cười ấy… không phải của con người.
Nó là thứ bẻ cong mọi ranh giới giữa thật và giả, giữa anh ta và… thứ gì khác đang cư trú trong cơ thể đó.
Đêm đó, tôi không ngủ được.
Vì gương trong phòng tôi đã tự vỡ, dù tôi không đụng vào.
Trong ánh trăng lạnh trắng bệch rọi qua cửa sổ, tôi và Quang Anh ngồi đối mặt.
Phạm Anh Quân
/Tôi hỏi nhỏ/
Phạm Anh Quân
Nếu một ngày… cậu phát hiện người đang sống với mình, không phải con người – cậu sẽ làm gì?
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh siết chặt tay.//
Nguyễn Quang Anh
//Một lúc lâu sau mới nói, rất khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Còn tuỳ…
Nếu người đó là cậu – tôi sẽ không rời đi.
Comments