[ RhyCap ] Ngón Tay Ai Vẫn Còn Ấm Trên Phím Đàn
Lâu Đài Đóng Kín
Quang Anh quay lại quán vào sáng hôm sau, tay vẫn xách túi, miệng vẫn cười, và trái tim vẫn chẳng hề nao núng.
Nguyễn Quang Anh
/ Vừa bước vào vừa vẫy tay /
Nguyễn Quang Anh
Chào buổi sáng, ‘sếp Duy’! Hôm nay em tới sớm để lau đàn nè.
Hoàng Đức Duy, đang sắp ghế, ngẩng đầu nhìn anh như nhìn một vị khách không biết xấu hổ.
Hoàng Đức Duy
/ Lạnh lùng /
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa từng thuê anh.
Nguyễn Quang Anh
/ Kéo ghế ngồi /
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa thuê, nhưng đàn của anh cần người lau.
Anh nói, rồi thật sự… rút khăn trong balo ra và lau nhẹ từng phím đàn như thể nó là bảo vật.
Duy đứng nhìn mà không biết nên tức hay bật cười.
Hoàng Đức Duy
Anh có thể ngừng giả vờ nhiệt tình không?
Nguyễn Quang Anh
/ Khẽ ngước mắt nhìn /
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ tôi đang giả vờ?
Duy im lặng. Bối rối. Nhưng vẫn cố giữ khoảng cách:
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần ai quan tâm đến tôi.
Nguyễn Quang Anh
/ Gật gù, cười nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Em không cần. Nhưng cây đàn thì cần.
Quán vắng khách, Quang Anh ở lì.
Đến trưa, quán vắng. Quang Anh vẫn không rời đi.
Anh ngồi chơi vài hợp âm nhẹ, không hề ép Duy nghe, chỉ thỉnh thoảng hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Em từng thích Chopin, đúng không?
Hoàng Đức Duy
/ Không đáp /
Nguyễn Quang Anh
/ Tự nói tiếp /
Nguyễn Quang Anh
Anh đoán vậy thôi. Cách em nhìn phím đàn… giống như từng gọi nó là bạn.
Vì đúng là Chopin là người đầu tiên dẫn dắt cậu vào thế giới nhạc cổ điển.
Hội bạn thân họp mặt “tiếp sức.”
Tối cùng ngày, nhóm bạn thân tụ tập ở quán khác bàn chuyện “quá trình trị liệu Duy”.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vừa ăn vừa nói /
Nguyễn Thái Sơn
Tiến độ sao rồi?
Nguyễn Quang Anh
/ Gác tay sau đầu, cười mỉm /
Nguyễn Quang Anh
Duy từ chối, lườm, đuổi, rồi… im lặng. Được chừng đó.
Trần Phong Hào
Là tiến bộ lớn rồi đó. Thường nó còn dùng ánh mắt có thể đông đá nguyên cái tủ lạnh.
Đặng Thành An
Mà công nhận Quang Anh kiên nhẫn thiệt đó.
Đặng Thành An
Nếu là tui, Duy thở mạnh một cái là tui dỗi nghỉ job liền.
Lê Quang Hùng
Vậy nên em mới không được chọn.
Đặng Thành An
/ Chớp mắt /
Đặng Thành An
Ủa? Ghen hả?
Lê Quang Hùng
/ Thản nhiên uống nước /
Lê Quang Hùng
Chỉ đang tưởng tượng nếu để em chữa lành cho người ta, chắc người ta càng thêm tổn thương.
Pháp Kiều
Duy là kiểu người sẽ không bao giờ mở cửa.
Pháp Kiều
Trừ khi có ai đó chịu ở trước cánh cửa đó… rất lâu.
Trần Đăng Dương
/ Gật đầu /
Trần Đăng Dương
Quang Anh, nếu cậu còn kiên nhẫn, bọn tôi sẽ lo hậu cần.
Nguyễn Quang Anh
/ Cười nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở đây không phải để cứu ai.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là… tôi thấy tiếc nếu một người từng gọi âm nhạc là ngôn ngữ, lại sống mãi trong im lặng.
Ngày thứ ba, trời đổ mưa. Quán vắng khách.
Quang Anh vẫn ngồi cạnh cây đàn, chơi bản Nocturne Op.9 No.2.
Tay anh lướt nhè nhẹ, không cố trưng trổ, chỉ đơn giản là một lời thì thầm.
Duy đứng ở quầy, vô thức quay lại nhìn.
Quang Anh không nhìn anh, vẫn đánh tiếp, đến khi dứt nốt cuối.
Nguyễn Quang Anh
Em từng chơi bản này rất giỏi… đúng không?
Hoàng Đức Duy
/ Im lặng một lúc lâu, rồi rất khẽ /
Hoàng Đức Duy
…Tôi quên rồi.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Anh nhớ giúp em.
Một người từng là thiên tài đang trốn chạy khỏi nốt nhạc.
Một người sẵn sàng ngồi giữa lặng im để kéo cậu trở lại.
Lâu đài băng đã có tiếng gõ nhẹ đầu tiên…
Comments