[ RhyCap ] Ngón Tay Ai Vẫn Còn Ấm Trên Phím Đàn
Không Phải Là Thương Hại
Trời sáng, mưa ngừng, quán “Sonata” vắng như mọi khi.
Hoàng Đức Duy mở cửa, phát hiện Nguyễn Quang Anh đã có mặt.
Anh ngồi ngay bên cây đàn, tay cầm ly sữa đậu, chân gác hờ lên ghế bên cạnh, vẻ thảnh thơi đến mức… hơi chướng mắt.
Hoàng Đức Duy
/ Băng qua quầy, lạnh nhạt /
Hoàng Đức Duy
Anh không có việc gì làm à?
Nguyễn Quang Anh
/ Không ngẩng lên /
Nguyễn Quang Anh
Có chứ. Việc của anh là… ở đây.
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần gia sư.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, nhưng cây đàn thì cần. Hôm qua nó cười.
Duy dừng tay. Nhìn anh, không rõ là bực mình hay bối rối.
Hoàng Đức Duy
Anh tưởng anh hiểu tôi sao?
Nguyễn Quang Anh
/ Ngẩng lên, mắt dịu lại /
Nguyễn Quang Anh
Không. Anh không hiểu. Nhưng anh muốn hiểu.
Đêm trước, sau buổi biểu diễn, Quang Anh một mình đứng trên sân thượng.
Tay anh siết lấy chiếc vòng tay bạc cũ, ánh mắt lặng đi.
Trong ký ức, mẹ anh nằm trên giường bệnh. Không nói được.
Nhưng mỗi đêm, bà đặt tay lên vai anh, khi anh chơi đàn.
Một cách im lặng để nói: “Còn đây, con ạ.”
Bản nhạc cuối cùng anh chơi cho bà, bà đã không nghe trọn.
Tối đó, sau giờ đóng cửa, Duy lần đầu chủ động.
Hoàng Đức Duy
/ Đứng sau cây đàn /
Hoàng Đức Duy
Hồi trước, tôi thường chơi bản nocturne của Chopin vào lúc 2 giờ sáng.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhìn đồng hồ /
Nguyễn Quang Anh
Còn hai tiếng nữa. Mình chờ nhé?
Duy ngạc nhiên, môi khẽ nhếch – không rõ là cười hay châm chọc.
Hoàng Đức Duy
Anh cứ ở lì ở đây, không sợ bị hiểu lầm à?
Nguyễn Quang Anh
Hiểu lầm là gì?
Hoàng Đức Duy
Là thương hại.
Nguyễn Quang Anh
…Nếu em là cây đàn, thì anh là người muốn nghe tiếng nó một lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
Không phải vì thương hại. Mà vì yêu quý.
Câu nói ấy khiến Duy thoáng cúi mặt. Tim đập lệch nhịp một giây.
Đặng Thành An
Cái gì? Duy chủ động nói chuyện với Quang Anh?!
Trần Phong Hào
Ủa gì ghê dữ? Mấy đứa tôi quen toàn chủ động liền.
Nguyễn Thái Sơn
/ Cười khẩy /
Nguyễn Thái Sơn
Em nói như thể không phải lần đầu anh chủ động tỏ tình?
Trần Phong Hào
/ Nhún vai /
Trần Phong Hào
Ừ. Nhưng ai là người chủ động leo lên giường trước?
Nguyễn Thái Sơn
/ Đỏ mặt /
Nguyễn Thái Sơn
Câm miệng, Phong Hào!
Pháp Kiều
Duy mà chịu chủ động, là chuyện lớn. Có khi nên ăn mừng.
Trần Đăng Dương
Không. Chờ tới lúc cậu ấy đàn lại đã.
Pháp Kiều
Rồi lúc đó… anh định làm gì?
Pháp Kiều
…Tôi nghi anh làm luật sư là vì lười nói thật.
Đêm. Quán tắt đèn. Chỉ còn ánh sáng từ bàn pha cà phê hắt lại.
Quang Anh đang ngủ gục trên bàn. Duy ngồi bên cây đàn, tay đặt hờ trên phím.
Không tiếng động. Không khán giả.
Chỉ có chính anh. Và cây đàn.
Một nốt vang lên. Nhẹ. Như tiếng thở dài.
Quang Anh mở mắt. Không lên tiếng.
Duy không nhìn anh. Chỉ khẽ nói:
Hoàng Đức Duy
…Chắc tôi chưa quên hẳn.
Nguyễn Quang Anh
/ Giọng trầm /
Nguyễn Quang Anh
Anh biết.
Hoàng Đức Duy
Anh cứ ở lại như vậy, không sợ phiền sao?
Nguyễn Quang Anh
/ Nhẹ nhàng /
Nguyễn Quang Anh
Chỉ sợ… em không mở cửa thôi.
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ… suy nghĩ.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì anh sẽ đợi.
Có những cánh cửa phải gõ bằng kiên nhẫn.
Có những phím đàn chỉ vang lên khi ai đó thực sự lắng nghe.
Comments
vkanh ⚡️🐑
thoại j vậy hào
2025-08-11
0