[ RhyCap ] Ngón Tay Ai Vẫn Còn Ấm Trên Phím Đàn
Không Còn Là Im Lặng
Quán “Sonata” ngày hôm đó đông bất thường.
Đức Duy bước vào buổi chiều, vừa thấy trong quán đã bày sẵn mic, dây loa và ánh đèn sân khấu mini.
Cảm giác đầu tiên là… rối loạn.
Hoàng Đức Duy
/ Nhíu mày /
Nguyễn Thái Sơn bước từ trong ra, mặc sơ mi hoa nổi bật, trên tay cầm kèn harmonica.
Nguyễn Thái Sơn
Chào mừng đến với Chạm Nhẹ Tâm Hồn – đêm nhạc đường phố phiên bản phòng trà!
Hoàng Đức Duy
Tôi không cho phép.
Nguyễn Thái Sơn
/ Mắt long lanh /
Nguyễn Thái Sơn
Duy à, người ta tổ chức vì quán em đó!
Nguyễn Thái Sơn
Không thấy hôm nay có nhiều khách à?
Từ bên kia, Phong Hào ôm đàn ngồi xuống ghế, gảy thử vài hợp âm:
Trần Phong Hào
Yên tâm, không đụng tới đàn của em.
Trần Phong Hào
Dù anh đánh còn hay hơn…
Hoàng Đức Duy
/ Lạnh giọng /
Hoàng Đức Duy
Cũng không ai yêu cầu anh đánh.
Trần Phong Hào
/ Thở dài nhìn Sơn /
Trần Phong Hào
Thấy chưa. Em nói nó không thích ai đụng đồ nó mà.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vừa cười vừa huých tay Hào /
Nguyễn Thái Sơn
Em lo chơi cho hay là được. Đừng để khán giả bỏ về giữa chừng.
Quang Anh đến sau, thấy cả sân khấu, ánh đèn và… một Duy đang nhìn anh đầy nghi ngờ.
Hoàng Đức Duy
Anh biết vụ này?
Nguyễn Quang Anh
/ Giơ tay đầu hàng /
Nguyễn Quang Anh
Không. Nhưng anh ủng hộ.
Hoàng Đức Duy
Tôi không thích đám đông.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì đứng cạnh người quen trong đám đông, sẽ không đáng sợ nữa.”
Duy không đáp. Nhưng ánh mắt có phần mềm lại.
Đăng Dương ngồi sau dàn bass, ánh đèn vàng dịu đổ xuống.
Pháp Kiều lên dẫn chương trình, tay cầm mic như MC chuyên nghiệp:
Pháp Kiều
Chào mừng quý vị đến với đêm nhạc không được cho phép bởi chủ quán nhưng được hậu thuẫn bởi bảy kẻ mặt dày khác. Xin hãy cổ vũ cho nhóm nhạc chúng tôi chưa kịp đặt tên!
Đặng Thành An
/ Ngồi lên bàn, vỗ tay /
Đặng Thành An
Tôi đề xuất tên là ‘Đoán Xem Ai Là Top’!
Lê Quang Hùng
/ Ngồi kế bên, đẩy gọng kính /
Lê Quang Hùng
Cái tên đó chỉ mình em thích thôi.
Tiếng cười vang lên, không khí ấm áp len lỏi khắp căn phòng.
Quang Anh bước lên sân khấu.
Nguyễn Quang Anh
Bài đầu tiên, tôi xin chơi một bản nhạc không tên.
Nguyễn Quang Anh
Vì người tôi viết cho…
Nguyễn Quang Anh
đã từng đánh mất tên của mình trong âm nhạc.
Anh ngồi xuống piano – cây đàn vẫn im lặng suốt nhiều năm. Không ai chạm vào nó, ngoài Duy.
Quang Anh mở nắp đàn, đặt tay lên phím, nhẹ nhàng ấn từng nốt.
Không cố phô trương, không kỹ thuật điêu luyện – chỉ là những nhịp rung dịu dàng, gần gũi.
Ở góc quầy, Duy khựng lại khi nghe.
Giai điệu ấy… không hoàn chỉnh. Như thể đang chờ một người khác chơi phần còn lại.
Khách đã về hết. Quán chỉ còn lại bọn họ.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vẫy tay /
Nguyễn Thái Sơn
Hào ơi, mình về thôi. Anh đói lắm rồi.
Trần Phong Hào
/ Cười cười, vác đàn /
Trần Phong Hào
Vừa chơi xong mà đã đói?
Nguyễn Thái Sơn
/ Ghé tai thì thầm /
Nguyễn Thái Sơn
Ờ thì nãy giờ chỉ nhìn em chứ có ăn gì đâu…
Đặng Thành An
Trời ơi đủ rồi! Về lẹ đi, ngứa lỗ tai quá trời!
Pháp Kiều
Anh Dương, hôm nay anh đánh bass đẹp ghê.
Trần Đăng Dương
/ Nói ngắn gọn /
Trần Đăng Dương
Tập cả tuần.
Pháp Kiều
Vậy tối nay… tập tiếp không?
Quang Anh ngồi lại một mình, Duy tiến đến.
Duy đứng phía sau ghế đàn, nhìn người con trai đang nghịch vài phím rời rạc.
Hoàng Đức Duy
Anh… đã từng có ai cần âm nhạc để sống chưa?
Nguyễn Quang Anh
/ Khựng lại một giây, rồi quay sang /
Nguyễn Quang Anh
Là mẹ anh. Trước khi mất, bà không nói chuyện được nữa. Chỉ nghe nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Anh đã chơi đàn cho bà nghe mỗi tối.
Duy lặng người. Tay vô thức đặt lên nắp đàn.
Một khoảnh khắc im lặng giữa hai người. Rất thật.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhẹ nhàng /
Nguyễn Quang Anh
Âm nhạc không phải để biểu diễn. Đôi khi… chỉ để ở lại.
Duy nhìn anh. Một lần nữa, không đáp.
Nhưng tối hôm đó, trước khi rời quán, Duy đã đặt tay lên phím đàn. Chỉ một nốt.
Và Quang Anh mỉm cười, như thể đã nghe thấy tiếng vọng đầu tiên từ một tâm hồn đang ngủ quên.
Và một người đang học cách đứng trong ánh sáng… mà không sợ bị tổn thương.
Comments
vkanh ⚡️🐑
tập j vậy kiều🙄🙄
2025-08-11
0