[ RhyCap ] Ngón Tay Ai Vẫn Còn Ấm Trên Phím Đàn
Một Nốt Cho Mình
Không dữ dội. Chỉ là cơn mưa nhẹ dai dẳng – kiểu mưa khiến những âm thanh trở nên xa xăm và lòng người càng yên tĩnh lạ lùng.
Quán “Sonata” vắng hoe. Khách trú mưa cũng không buồn gọi nước.
Nguyễn Quang Anh vẫn có mặt như thường lệ, lần này mang theo cả một cái túi giấy lớn, để lên quầy.
Nguyễn Quang Anh
/ Nghiêng đầu nhìn Duy /
Nguyễn Quang Anh
Đố em biết trong đây là gì
Hoàng Đức Duy
/ Liếc qua /
Hoàng Đức Duy
…Tôi không phải trẻ con.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhún vai /
Nguyễn Quang Anh
Vậy em mở ra đi. Không phải quà. Là bài tập.
Thấy một… tập bản nhạc viết tay, vài bản cổ điển quen thuộc, xen kẽ những nốt nhạc mới – một số có chú thích “viết cho em”.
Hoàng Đức Duy
Anh viết cái này?
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Một nửa là của Chopin, một nửa là của anh.
Nguyễn Quang Anh
Anh gọi nó là Nocturne bị gián đoạn.
Hoàng Đức Duy
/ Cúi xuống xem, tay lần theo nốt /
Hoàng Đức Duy
…Giai điệu này không đúng cấu trúc.
Nguyễn Quang Anh
Vì nó viết cho người không tuân theo bất kỳ cấu trúc nào cả.
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần thương hại.
Nguyễn Quang Anh
/ Ngắt lời, giọng hơi trầm /
Nguyễn Quang Anh
Đừng lặp lại câu đó.
Nguyễn Quang Anh
Anh không thương hại em.
Nguyễn Quang Anh
Anh viết cho em – nếu em không chơi, anh sẽ…
Nguyễn Quang Anh
gửi mấy bản đó cho con mèo nhà hàng xóm.
Hoàng Đức Duy
…Tôi nghĩ con mèo không biết đàn.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Nó biết lắng nghe.
Trời tối. Quang Anh đã về.
Duy ngồi một mình với tập bản nhạc. Cậu nhìn hàng chữ trên đầu tờ đầu tiên:
“Viết cho người từng làm âm nhạc thở.”
Tay cậu đặt lên phím đàn.
Cậu chưa từng định chơi lại. Nhưng những nốt nhạc trên giấy ấy… khiến ngón tay tự di chuyển.
Không cố nhớ. Cũng không cố quên.
Chỉ là… chơi như thể đó là tiếng nói mà cậu đã bị tước đi rất lâu.
Giai điệu vang lên. Ban đầu ngập ngừng, sau đó mượt mà như nước tràn từ ly đầy.
Quang Anh đứng trước cửa, bất động.
Anh không có ý định quay lại. Nhưng quên điện thoại, nên ghé lấy. Và… nhìn thấy.
Duy, dưới ánh đèn vàng, đang chơi đàn.
Không phải bản nhạc cũ. Mà là bản anh viết.
Và Duy chơi bằng tất cả sự mềm mại mà cây đàn từng nhớ.
Anh không dám bước vào. Chỉ khẽ mỉm cười, rồi tựa lưng vào cửa, mắt hơi ươn ướt.
Duy ngẩng lên, thấy ánh đèn ngoài hắt vào dáng người quen thuộc.
Hoàng Đức Duy
/ Giọng khàn /
Hoàng Đức Duy
Anh đứng đó bao lâu rồi?
Nguyễn Quang Anh
/ Bước vào, nhẹ nhàng /
Nguyễn Quang Anh
Đủ lâu để biết… em chưa quên gì cả.
Hoàng Đức Duy
/ Cúi mặt, im lặng /
Quang Anh ngồi xuống bên cạnh. Không chạm vào cậu. Chỉ đặt tay lên phím đàn bên cạnh.
Nguyễn Quang Anh
Cho anh một nốt nhé?
Hoàng Đức Duy
…Tôi không chắc tôi nhớ tay người khác như thế nào.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhìn sang, mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Vậy… em cứ nhớ tay anh từ bây giờ.
Duy khẽ nhắm mắt. Gật đầu thật nhẹ.
Lần đầu tiên, cậu không nói “tôi” nữa.
Một nốt nhạc – không dành cho khán giả, không dành cho ký ức.
Và cho một người đang thật lòng ở lại.
Comments