Sau Cùng Cũng Là Em Tự Buông Tay...
Những lời nói không cần hét cũng đau
Tiếng ve kêu râm ran ngoài hiên báo hiệu mùa hè đã tới. Mọi đứa trẻ quanh xóm đều đang tíu tít lên kế hoạch cho kỳ nghỉ: nào là đi chơi, đi biển, hay đơn giản chỉ là những buổi chiều rong ruổi xe đạp. Nhưng trong căn nhà nhỏ nơi cuối hẻm ấy, cậu lại chẳng cảm nhận được chút gì gọi là “nghỉ ngơi” cả.
Mẹ cậu
Con lại đem mấy thứ truyện vớ vẩn đó ra đọc à? /Nhíu mày+ mệt mõi vang từ phía bếp/
Cậu đang ngồi ở góc bàn, vội đặt quyển sách xuống
Hạ Vũ Thiên●Cậu
Dạ con… con chỉ xem một chút thôi./hoảng/
Ba cậu
/bước vào/ Xem một chút? Năm nào cũng học sinh khá, không khá nổi hạng giỏi, con không thấy xấu hổ hả?/giọng nói khô khốc + lạnh tanh/
Ba cậu
Nhìn anh con mà học hỏi. Nó từng đó tuổi đã biết làm ba mẹ nở mày nở mặt.
Những lời nói ấy không một chút tình thương
Hạ Vũ Thiên●Cậu
/cúi đầu + im lặng/
Lòng như rơi xuống vực. Cậu chẳng còn muốn biện minh gì nữa. Mọi lời nói… đều sẽ bị xem là ngụy biện thôi.
Ba cậu
Con không nhìn lại mình đi. Hết năm lớp 9 rồi mà không biết cố gắng. Anh hai con lúc bằng tuổi đã khiến ba mẹ tự hào biết bao!/cộc cằn/
Tim cậu nhói lên. Hai từ “anh hai” như chiếc gai găm sâu vào lòng. Cậu chưa từng được so sánh công bằng. Chưa từng được thấu hiểu.
Ngoài cửa sổ, nắng chiều đổ xuống chiếc sân nhỏ, vàng hoe nhưng lạnh lẽo lạ thường.
Cậu lặng lẽ thu dọn sách vở, rồi leo lên giường.
Trong căn phòng tối, cậu ôm lấy gối, tai vẫn còn văng vẳng lời ba:
“Ba mẹ không nuôi con để rồi con trở thành kẻ vô dụng như vậy.”
Mùa hè của người khác là nắng, là tiếng cười, là vui chơi.
Mùa hè của cậu… chỉ là những tiếng thở dài nối tiếp nhau không dứt.
Hạ Vũ Thiên●Cậu
Nếu mình biến mất, ba mẹ có thấy nhẹ lòng hơn không?/Tự hỏi/
Comments