Tiếng còi tàu dài và trầm vang lên, vang vọng giữa khung cảnh rừng cây âm u bên ngoài.
Agnes ngồi lặng lẽ trên băng ghế gỗ trong toa tàu. Cô mặc một bộ váy đơn giản, tay ôm chặt chiếc vali cũ kỹ.
Đôi mắt xám tro vô cảm nhìn ra ngoài cửa kính mờ hơi nước, nơi những hàng cây tối đen lướt qua, chẳng có gì ngoài sự tĩnh mịch lạnh lẽo.
___
Tàu dừng lại ở một ga xép nhỏ, gần như vắng người. Hơi sương bốc lên mờ ảo, làm không gian thêm u ám.
Agnes bước xuống, tay vẫn nắm chặt vali.
Ngay khi vừa rời khỏi sân ga, cô thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng đợi từ trước.
Ông ta đeo mặt nạ che khuôn mặt, chỉ để lộ ánh mắt lạnh lùng, khó đoán.
Người đàn ông ấy tiến thẳng về phía cô. Giọng ông ta trầm và dứt khoát:
Harrison Herbert
Tôi là Harrison Herbert, quản gia của dinh thự Desmond
Agnes Maryam
/ Cúi đầu chào /
Harrison Herbert
Cô là… Agnes Maryam, phải không?
Agnes Maryam
Vâng, thưa ngài.
Harrison Herbert
Đi theo tôi.
____
Bên ngoài ga, một chiếc xe hơi cổ màu đen đang đỗ sẵn.
Harrison mở cửa, ra hiệu cho Agnes ngồi vào ghế sau. Cô ngoan ngoãn bước vào, đặt vali cạnh mình.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường trải dài giữa rừng cây tối tăm.
Harrison Herbert
Gia đình Desmond là một trong những gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất ở đây.
Harrison Herbert
Công việc ở dinh thự rất nhiều và khắt khe. Tôi mong là cô đủ khả năng để làm tốt.
Agnes Maryam
Vâng, tôi hiểu rồi.
Harrison Herbert
Cô bao nhiêu tuổi?
Agnes Maryam
17 thưa ngài.
Harrison Herbert
Ừm.
Ông không hỏi thêm nữa. Cả hai lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng xe hòa với gió rít bên ngoài cửa kính.
Qua khung kính xe, dinh thự Desmond từ từ hiện ra – một tòa nhà khổng lồ, cổ kính, mái ngói đỏ sẫm, những bức tường phủ rêu và hàng chục ô cửa sổ lấp ló ánh đèn vàng yếu ớt.
Bao quanh là rừng cây rậm rạp, như một bức tường đen nuốt chửng ánh sáng cuối ngày.
Chiếc xe dừng lại trước cổng sắt lớn. Những cánh cổng nặng nề mở ra, hé lộ con đường lát đá dẫn vào bóng tối của dinh thự.
Comments