[Yoshiki X Hikaru] Nếu Một Mai Tớ Nói Tớ Thích Cậu Thì Sao?
Yoshiki cũng đã biết ghen
sáng hôm sau, Yoshiki thức dậy khi ánh nắng đã len vào tận phòng, hắt lên góc gối nơi cậu vẫn còn đang nằm nghiêng.
đầu hơi nhức. Mắt khô và nặng.
anh dụi mắt, ngồi dậy thật chậm. Căn phòng vẫn vậy, im lặng, trống rỗng, và mang theo mùi lạnh của một đêm dài không mộng đẹp.
Tsujinaka Yoshiki
//là mơ thôi…chỉ là mơ…//
nhưng Yoshiki vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Cảm giác thấy Hikaru rời đi mà không ngoảnh lại… vẫn như thật.
điện thoại anh bỗng rung lên một cái rất khẽ.
Yoshiki giật mình ngẩng lên, tim chợt đập mạnh.
không hiểu vì tiếng chuông, hay vì cái tên hiện trên màn hình: Hikaru.
một dòng tin nhắn đơn giản:
“đi chơi không? Chiều tớ qua rủ.”
Tsujinaka Yoshiki
*sững người*
anh không biết nên cười hay nên buồn. Một phần trong lòng nhẹ đi, nhưng một phần khác… lại nặng nề hơn.
Tsujinaka Yoshiki
nó ấy vẫn vậy. Vẫn nói như không có chuyện gì. Vẫn là Hikaru như mọi ngày.
Yoshiki nhìn dòng tin, tim thắt lại.
Tsujinaka Yoshiki
tao vừa mơ thấy mày quay lưng rời đi mà không nói gì. Và giờ, mày lại rủ tao đi chơi như chưa từng có gì giữa hai đứa.
ngón tay anh gõ vài dòng:
chiều hôm đó, Hikaru đạp xe đến trước cổng, vẫn như mọi lần, cậu gọi to:
Indou Hikaru
Yoshikiiiii! Nhanh lên!
Yoshiki mở cửa, bước ra với ánh nhìn quen thuộc, nhưng lòng vẫn còn nguyên sự xáo trộn từ giấc mơ đêm qua.
Tsujinaka Yoshiki
//sao mày có thể vô tư đến thế?
hay là… nó đang cố giả vờ như mình?//
họ cùng đạp xe ra cánh đồng phía nam thị trấn, nơi có một con đường đất nhỏ dẫn đến một quán nước ven bờ sông.
trên đường đi, họ nói về những chuyện vặt:
Indou Hikaru
cậu còn nhớ hồi lớp 7 tớ ngã vào bụi tre không?
Tsujinaka Yoshiki
nhớ chứ, mày gào như bị g//iết ấy…
Indou Hikaru
còn hơn là bị ong đốt như cậu năm ngoái!
tiếng cười vang lên, tự nhiên đến mức khiến Yoshiki tự hỏi:
Tsujinaka Yoshiki
//có khi nào… chúng ta cứ mãi thế này thì tốt biết mấy…//
khi đến nơi, họ gọi hai ly soda chanh, rồi ngồi trên bờ đá, ngắm dòng nước lấp lánh dưới nắng.
Hikaru và Yoshiki cứ thế mà tiếp tục kể nhưng câu chuyện từ xa xưa của mình, cho đến khi hai ly soda của cả hai gần như đã sắp cạn.
sau khi uống soda xong, cả hai rảo xe chậm rãi dọc bờ sông, không ai nói gì nhiều, chỉ là những cái lặng yên thoải mái, như thể họ đã quen thuộc với sự có mặt của nhau đến mức chẳng cần phải nói thêm.
bỗng điện thoại Hikaru rung lên. Cậu dừng lại, mở ra xem, rồi khẽ cười, một nụ cười nhẹ thôi, nhưng Yoshiki cảm nhận rõ sự thay đổi.
Yoshiki hỏi, giọng không cố gượng, nhưng hơi cứng lại.
Indou Hikaru
à, anh Ryuu. Người trong nhóm tình nguyện hôm trước tớ kể ấy.
Hikaru gõ vài chữ, rồi bấm gửi, không chút bận tâm.
Tsujinaka Yoshiki
anh ta nhắn gì cho mày vậy?
Indou Hikaru
chỉ hỏi mai tớ có đến không thôi. Ổng hay giỡn lắm, lúc nào cũng bảo tớ ‘bỏ rơi ảnh’. *cười nhẹ*
câu nói chẳng có gì quá mức, nhưng Yoshiki thấy khó chịu một cách vô lý.
Tsujinaka Yoshiki
//tao mới là người bị bỏ rơi thì đúng hơn.
Mày đang đi chơi với tao, vậy mà vẫn cười vì tin nhắn của người khác.//
suốt phần còn lại của buổi đi chơi, Yoshiki im lặng nhiều hơn. Không còn trêu ghẹo Hikaru như thường, cũng chẳng đạp xe nhanh như mọi lần. Anh chỉ lặng lẽ đi cạnh, đầu óc quay cuồng với đủ loại cảm xúc:
Tsujinaka Yoshiki
//anh ta là ai?//
Tsujinaka Yoshiki
//mày nhắn tin với anh ta thường xuyên đến mức nào?//
Tsujinaka Yoshiki
//và tệ nhất là, nếu một ngày mày hết thích tao và đi thích anh ta thì sao..?//
Tsujinaka Yoshiki
//tao sẽ chẳng là gì trong mắt mày nữa cả, hay sao..?//
Indou Hikaru
ê, cậu làm sao thế? Mặt nhăn như khỉ vậy đó~ *vương vai*
Yoshiki giật mình, vội xua tay:
Tsujinaka Yoshiki
không, không gì cả.
anh cười nhạt. Nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm, nơi sóng nước lấp lánh phản chiếu ánh chiều, cũng giống như tâm trạng anh bây giờ: gợn nhẹ, nhưng không thể dập tắt.
Yoshiki nằm nghiêng trong phòng, ánh sáng điện thoại hắt lên trần như vệt sáng duy nhất giữa bóng tối mờ mịt. Anh đã mở đoạn hội thoại với Hikaru ít nhất năm lần… rồi lại tắt.
đã gửi từ nửa tiếng trước. Hikaru đã seen. Nhưng không trả lời ngay.
Tsujinaka Yoshiki
chắc đang bận nhắn với “anh Ryuu”.
Tsujinaka Yoshiki
chắc đang cười với cái kiểu mà ban sáng mày đã cười.
Yoshiki ngồi bật dậy, mở khung chat, ngón tay gõ vài chữ… lần này, không xoá.
“mày thân với người đấy lắm hả?”
chỉ một phút sau, Hikaru trả lời.
bên kia im lặng khá lâu. Màn hình hiện lên dòng chữ “Hikaru đang nhập…” rồi biến mất.
rồi một tin nhắn lại đến.
“không thân lắm. Nhưng ảnh tốt bụng. Sao thế?”
Yoshiki nhìn tin nhắn ấy thật lâu. Rồi nhắn lại một dòng mà đến chính anh cũng không hiểu sao mình lại dám gửi:
“nếu tao nói là tao không thích mày nói chuyện với ảnh… thì sao?”
khoảng im lặng sau đó dài như cả một mùa.
Tsujinaka Yoshiki
toang rồi…
tim Yoshiki đập mạnh. Cậu siết chặt điện thoại, gần như muốn tắt máy trốn đi.
không emoji. Không thêm chữ nào nữa. Chỉ một câu hỏi. Nhưng như đẩy hết suy nghĩ của cậu ra ánh sáng.
“cậu ghen thật rồi còn gì~ 😏”
một chiếc emoji trêu chọc đơn giản, nhưng khiến mặt Yoshiki nóng bừng.
Tsujinaka Yoshiki
Hikaru… mày… *đỏ mặt*
- “không có!! Tại mày hỏi lạ nên tao nói thế thôi.”
- “ừ thì không sao đâu. Tớ thấy vui lắm.”
dòng tin nhắn đó khiến Yoshiki khựng lại.
Tsujinaka Yoshiki
Hikaru…vui vì mình ghen?
một lúc sau, Hikaru nhắn thêm:
“chỉ cần là cậu, thì tớ vui thôi.”
tim Yoshiki như bị bóp nghẹt bởi chính sự dịu dàng ấy. Cậu không biết phải nói gì nữa, chỉ còn ngồi nhìn màn hình chớp nháy trong bóng tối.
- “ngủ đi, đồ ghen ngầm~, mai gặp nha.”
- “ngủ ngon nè, Yoshiki :3!”
màn hình điện thoại tối dần đi. Trong căn phòng im lặng, Yoshiki đặt điện thoại xuống, rúc vào chăn, tim vẫn còn đập nhanh… nhưng lần này không còn vì buồn hay tức tối.
ở đâu đó, trong căn phòng khác, Hikaru cũng mỉm cười với chiếc màn hình tối đen, rồi khẽ nhắm mắt lại.
cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Và trong một thế giới mà lời chưa nói được nói ra, ánh mắt dám nhìn lâu hơn, và tay có thể nắm lấy tay -
cả hai cùng bước vào chung một giấc mơ.
Comments
Yuki💫
hiếm thấy ai vt otp này ha mà tặng cho tg 1 lý cà phê có động lực ra chap tiếp nha
2025-07-26
2
Cáa 🦈
nhận rồi~
2025-07-28
1
Cáa 🦈
ảnh ghen đóoo
2025-07-28
5