[Yoshiki X Hikaru] Nếu Một Mai Tớ Nói Tớ Thích Cậu Thì Sao?
tình yêu chưa nói vẫn lặng lẽ lớn lên dần
Yoshiki ngồi thắt dây giày ở bậc thềm, ánh nắng sớm còn đọng lại sương trên lá. Anh vừa định đứng dậy thì nghe tiếng xe đạp quen thuộc thắng “két” một cái trước cổng.
Hikaru dựng chân chống, vẫy tay:
Indou Hikaru
chào buổi sáng, thằng bạn thân nhà bên! *vẫy tay*
Yoshiki lườm một cái, nhấc chân lên xe, nhưng khóe môi đã cong nhẹ từ lúc nào.
trên đường đi, không ai nói gì nhiều. Không cần phải. Gió buổi sáng mát lạnh, đủ để cả hai chỉ cần im lặng cạnh nhau, vẫn cảm thấy gần.
Yoshiki đạp chậm hơn mọi hôm, không phải vì mệt, mà vì muốn kéo dài đoạn đường này thêm chút nữa.
đến ngã ba, Hikaru nhìn sang.
một khoảnh khắc… chạm mắt.
không nói. Không né tránh.
chỉ là một cái nhìn, nhưng trong đó có rất nhiều điều chưa từng nói ra:
Tsujinaka Yoshiki
tao nhớ tin nhắn đêm qua. Tao cũng không biết vì sao hôm nay tim mình lại đập như thế này. Mày… đang nhìn tao bằng ánh mắt khác. Và tao cũng vậy.
Hikaru mỉm cười trước. Nhẹ lắm. Nhưng đủ khiến Yoshiki phải quay đi thật khẽ, giả vờ chỉnh cổ áo.
họ đến hàng bánh như thường lệ. Hikaru đưa tiền, Yoshiki lấy bánh.
người bán nói gì đó vui vui, cả hai cùng cười, nhưng ánh mắt lại không rời nhau quá lâu.
lúc ngồi ăn trên bậc thềm sau chợ, nơi chẳng ai để ý, Hikaru nghiêng đầu nhìn Yoshiki:
Indou Hikaru
hôm nay cậu im lặng thế.
Yoshiki nhai chậm, rồi trả lời bằng giọng bình thản:
Tsujinaka Yoshiki
chắc vì sáng nay… mọi thứ đang yên.
Hikaru gật đầu, rồi nói nhỏ như sợ làm vỡ sự yên ấy:
Indou Hikaru
ừ, tớ cũng thấy vậy.
và trong sự bình yên đó, họ ngồi bên nhau, không chạm, không nói gì nhiều.
nhưng khoảng cách giữa hai người hôm nay… đã gần hơn một chút.
nhưng đủ để khiến trái tim cả hai không còn giống như ngày hôm qua nữa.
nắng dịu, gió lặng, trời phủ một lớp ánh sáng như trong mơ. Hai người nằm dưới tán cây ven hồ, nơi mà họ vẫn hay đến sau giờ học, nhưng hôm nay… lại thấy khác.
Hikaru gối đầu lên balo, tay cầm cành cỏ lau, mắt nhắm hờ, thỉnh thoảng quay sang hỏi linh tinh mấy câu không đầu không đuôi.
Yoshiki nằm cạnh, một tay che mắt khỏi nắng, một tay chống sau gáy. Nhưng mắt thì cứ liếc sang người kia, không thể kiểm soát.
Tsujinaka Yoshiki
//gương mặt nó khi ngủ… Cả cái cách nó cười lúc nãy nữa. Sao hôm nay lại khiến mình thấy muốn giữ lấy đến thế.//
chỉ có tiếng gió lùa qua lá cây, và tiếng tim Yoshiki đập nhanh trong lồng ngực.
Hikaru xoay người lại, chống tay nhìn Yoshiki, mái tóc rối vì gió:
Indou Hikaru
ê… hôm nay mắt cậu nhìn tớ khác lắm nha.
Yoshiki giật mình. Định quay đi, nhưng không hiểu sao… không thể.
ánh mắt anh vẫn giữ lại nơi gương mặt Hikaru. Dừng ở khóe môi. Lướt lên sống mũi. Và cuối cùng là… đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình.
Hikaru không cười. Cậu chỉ nhìn.
tim Yoshiki thắt lại. Anh nuốt khan.
Yoshiki mở miệng, giọng khàn hẳn đi.
Tsujinaka Yoshiki
tao… sắp không chịu nổi nữa rồi…
Indou Hikaru
vì cái gì? *hỏi nhỏ*
tuy cậu hỏi nhỏ, nhưng ánh mắt như đã biết rõ.
Yoshiki cười nhẹ, khổ sở:
Tsujinaka Yoshiki
vì mày. Vì mỗi lần mày cười, mày ngủ, mày quay sang gọi tên tao. Tao muốn giữ tất cả lại, không cho ai khác thấy. Tao ghen… Tao nhớ… Và tao muốn…
chỉ vài centimet thôi, Yoshiki có thể chạm vào Hikaru. Nhưng cậu lại quay mặt đi, siết nhẹ vạt áo.
Tsujinaka Yoshiki
… nhưng tao vẫn chưa đủ can đảm.
cậu chỉ nằm lại xuống, lần này gối đầu sát bên Yoshiki hơn bình thường. Gần đến mức vai chạm vai.
Indou Hikaru
không sao. * nói khẽ, mắt nhìn lên tán cây*
Indou Hikaru
tớ chờ cậu được.
và thế là… suýt nữa thôi, Yoshiki đã nói hết.
nhưng chỉ cần “suýt” ấy thôi, mọi thứ cũng đã khác. Bởi vì cảm xúc ấy đã không còn nằm gọn trong lòng Yoshiki nữa rồi. Nó đã thốt ra. Không trọn vẹn. Nhưng thật.
sau khi nằm yên một lúc dưới bóng cây, không ai nói gì, Hikaru bất ngờ ngồi dậy, phủi quần, đưa tay ra trước mặt Yoshiki.
Indou Hikaru
dậy đi, cậu nằm thêm là ngủ thật đó.
Yoshiki nhìn bàn tay đưa ra, lòng khựng lại.
Hikaru không giục. Không nhìn đi chỗ khác. Chỉ đưa tay ra, kiên nhẫn chờ.
rồi nắm lấy tay Hikaru, để cậu kéo anh đứng dậy.
khoảnh khắc lòng bàn tay chạm nhau, Hikaru siết nhẹ một cái. Rồi buông ra nhanh như chưa từng xảy ra. Nhưng cái chạm ấy… để lại cảm giác rõ ràng hơn bất kỳ cái ôm nào.
trên đường về, Hikaru đi sát Yoshiki hơn mọi ngày. Không còn giữ khoảng cách ba bước như mọi khi.
mỗi lần Yoshiki bước chậm lại, Hikaru cũng chậm theo. Mỗi khi Yoshiki quay sang nhìn, Hikaru khẽ nghiêng đầu, như thể biết trước điều đó.
lúc đến gần nhà, Hikaru dừng xe, nói:
Indou Hikaru
mai cậu rảnh đúng không? Hay mình đi đâu đó.
Tsujinaka Yoshiki
mày tính đi đâu?
Indou Hikaru
tớ không biết. Miễn là đi với cậu.
Tsujinaka Yoshiki
mày nói câu kiểu gì đấy? *trừng mắt*
Hikaru không cười to, chỉ nhún vai:
ánh nắng chiều chiếu nghiêng qua vai cậu, khiến nụ cười ấy trông dịu dàng đến mức khiến Yoshiki không dám nhìn lâu.
khi Yoshiki nằm lặng trong phòng, điện thoại rung lên.
Indou Hikaru
“mai 4h chiều nhé. Mặc áo sơ mi trắng.”
Tsujinaka Yoshiki
“sao mày ra lệnh như người yêu tao thế?”
Indou Hikaru
“ừ. Vậy tớ cứ làm như vậy nhé.”
Yoshiki nhìn dòng tin ấy rất lâu.
mặt nóng ran. Tim đập mạnh.
không emoji. Không cười đùa. Không phủ nhận. Chỉ là một dòng nhắn nhỏ, nhưng đủ để Yoshiki biết:
Hikaru đang bước tới. Chậm rãi, lặng lẽ. Nhưng chắc chắn.
Indou Hikaru
“thôi ngủ nhé, mai tớ nhắn đấy!”
đêm buông xuống, thành phố thở chậm lại, ánh đèn ngoài khung cửa sổ nhòe dần như tan vào sương. Ở hai nơi cách nhau bởi những bức tường, họ cùng nhắm mắt trong một khoảng thời gian rất gần và rồi, vô tình cùng bước vào một giấc mơ.
giấc mơ ấy không quá kỳ ảo, chỉ là một buổi chiều nắng mềm trên sân trường cũ, nơi hai người ngồi bên nhau trên bậc thềm quen thuộc. Không ai nói ra lời, nhưng ánh mắt cứ tìm lấy nhau. Cảm giác ấy nhẹ như hơi thở, ngọt như đường tan trên đầu lưỡi, không thể nào là trùng hợp.
không ai biết ai mơ trước, ai đến trước. Nhưng cả hai cùng ở đó. Cùng mỉm cười. Cùng thấy tim mình khẽ lệch một nhịp.
và khi tỉnh giấc, chẳng ai kể lại điều gì. Chỉ có một điều nhỏ bé thay đổi: từ hôm đó, mỗi lần nhắn tin, từng dấu chấm câu cũng trở nên quan trọng hơn.
Comments