SGP | [Bâng X Quý] | Tớ Từng Biết Cậu Qua Một Mùa Hoa
Chương 2:#Quen Lắm...
Trong lớp, cô giáo đang giảng cách giải hệ phương trình, giọng đều đều như sóng vỗ vào thành ghế
Bâng mở vở Toán, nhưng chữ cô viết trên bảng cứ mờ dần, như tan ra trong ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ
Cậu quay sang phải, nơi Quý đang hí hoáy viết gì đó vào cuối vở Toán
Không phải bài. Không phải công thức.
Chỉ là một đoạn chữ nắn nót, nét nghiêng nghiêng
> “Cây bàng hôm nay có ba cái lá to.
Mình đặt tên cho nó là Đại Ca Bàng”
Nguyễn Ngọc Quý
Chắc mai sẽ ra thêm lá nữa…/lẩm bẩm/
Bâng nhìn, không kìm được, khẽ bật cười
Cậu nói nhỏ, đủ chỉ hai người nghe
Thóng Lai Bâng
Cậu vẫn viết thơ dở như hồi đó
Nguyễn Ngọc Quý
/Giật mình, quay sang, đôi mắt to tròn chớp chớp/
Nguyễn Ngọc Quý
Hả? Hồi nào? Cậu đọc thơ tớ hả?
Thóng Lai Bâng
/Tựa nhẹ vào bàn, chống cằm, mắt lấp lánh/
Thóng Lai Bâng
Có lần cậu làm thơ dán đầy lên thân cây mít á
Thóng Lai Bâng
Cây bị tép cắn trơ trụi luôn
Quý ngơ ngác… thật sự không nhớ
Cậu mở miệng, định hỏi “Ủa sao cậu biết?”, nhưng rồi chỉ còn cái nhìn hoang mang đáng yêu đến buồn cười
Bâng nhìn sang, chống cằm im lặng
Nhìn mái đầu nâu nhạt hơi rối, nhìn bàn tay nhỏ đang vô thức vẽ vòng tròn vào mép vở
Không phải kiểu cười trêu chọc, mà là một nụ cười dịu dàng như nắng tháng Ba, đọng lại trên khoé miệng như lời chào không thành tiếng
Thóng Lai Bâng
Cậu không nhớ, cũng không sao
Thóng Lai Bâng
Tớ vẫn nhớ là được
Học sinh ùa ra khỏi lớp như dòng nước vỡ bờ
Quý thu vở Toán, tiện tay nhét luôn cả tờ “nhật ký cây” vào cặp
Cậu còn đang tiếc là chưa viết xong câu “Đại Ca Bàng hôm nay ra thêm một mầm mới” thì bỗng…
Một cái bóng cao cao bước qua, rồi dừng lại
Thóng Lai Bâng
/Khẽ cúi người, chống tay lên bàn Quý/
Thóng Lai Bâng
Cây bàng cậu nhắc, là cây to nhất sân trường ấy hả?
Nguyễn Ngọc Quý
/Ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh một nét ngờ ngợ/ Ừ. Cậu thấy nó đẹp lhông?
Nguyễn Ngọc Quý
…Tớ đặt tên cho nó từ năm lớp Ba lận á
Nguyễn Ngọc Quý
Ủa mà… sao cậu biết ‘Đại Ca Bàng’ là cây nào vậy?
Bâng hơi nhướn mày, rồi nhìn ra sân trường, ánh nắng lùa qua những kẽ lá xanh non
Thóng Lai Bâng
Tại hồi nhỏ… tớ cũng từng đặt tên giống vậy
Nguyễn Ngọc Quý
Thật á? Tên gì? /hí hửng hỏi, mắt long lanh như thể vừa tìm được đồng bọn cây cối/
Bâng nhìn Quý một lúc, không trả lời liền
Thóng Lai Bâng
/khẽ nhún vai/ Quên mất rồi
Thóng Lai Bâng
Nhưng nhớ có một người… thích gắn thơ lên thân cây mít
Nguyễn Ngọc Quý
/Phì cười/ Cậu nhắc hoài!
Nguyễn Ngọc Quý
Đâu có bằng chứng đâu mà đổ oan cho tớ!
Nguyễn Ngọc Quý
Thơ đó dễ thương mà, không có dở nha /chống nạnh, nói chắc như đinh đóng cột/
Bâng ngồi xuống băng ghế dưới tán bàng, nghiêng mặt nhìn Quý
Thóng Lai Bâng
/Hơi nhướng mày/ Ừ. Dễ thương
Thóng Lai Bâng
Thơ dễ thương, còn… người viết thì… /khẽ mỉm cười, không nói hết câu/
Tim cậu khẽ lỡ nhịp một nhịp
Khi Quý bước đi, cậu lại lén quay đầu lại nhìn
Người bạn mới ngồi đó, một mình, dưới gốc bàng, ánh nắng đan xuyên qua tóc rối
Nguyễn Ngọc Quý
Người này... quen lắm
Nguyễn Ngọc Quý
Kiểu như... mà kệ đi, chắc bị khùng...
Buổi chiều, trời dịu như nước
Gió lùa qua sân trường vắng, thổi rì rào qua tán cây bằng lăng tím nhạt
Mấy cánh hoa cuối mùa rơi xuống, rải thành vệt mỏng tím nhòe nhòe trên bậc thềm
Tay ôm hộp sữa dâu lạnh toát, loại vị yêu thích, miệng đã rút ống hút ra nhưng chưa uống
Cậu cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày
Không khí hôm nay hơi… lạ
Không phải do trời, cũng không do sân trường – mà là do người ngồi kế bên trong lớp kia
Từ hôm được xếp ngồi cạnh Lai Bâng, trái tim Quý giống như bị bỏ vào máy giặt
Lúc nào cũng kêu ù ù, nhộn nhạo trong lồng ngực
Một bóng áo sơ mi trắng đang đứng ở đó. Dựa nhẹ vào tường
Cậu ta vẫn như thường ngày, mắt lười biếng, tay đút túi quần, tóc xõa nhẹ che nửa trán
Nhưng vừa thấy Quý, Bâng rướn người một chút
Comments
Nhỏ hay đọc truyện
lười vô novel đọc quá sốP oi
2025-07-30
1
Cu Shin 😴 💤
Ủa Thầy 👁👄👁☺️💔
2025-07-27
1