SGP | [Bâng X Quý] | Tớ Từng Biết Cậu Qua Một Mùa Hoa
Chương 3:#Hồi Nào?
Gõ nhẹ lên trán Quý, một cái
Thóng Lai Bâng
Mặt cúi gần chạm đất luôn rồi
Nguyễn Ngọc Quý
...!? Gì?!
Mắt tròn vo, hộp sữa suýt rớt khỏi tay
Bâng cười nhè nhẹ. Không nói gì thêm
Chỉ khẽ cúi xuống... Đưa tay kéo lại cái ống hút đang lệch sang bên hộp sữa
Thóng Lai Bâng
/Hạ giọng, rất nhẹ/ Uống đi, không thôi đá tan hết
Thóng Lai Bâng
Cậu thích nó lạnh mà
Trái tim trong ngực như bị búng một cái
Không đau. Nhưng nóng rần cả người
Nguyễn Ngọc Quý
…Sao… sao cậu biết tớ thích uống lạnh...!?
Thóng Lai Bâng
/Lùi về, đút tay túi quần, nhún vai/ Tớ biết nhiều lắm đó
Rồi quay lưng bước vào lớp, để lại Quý đứng ngay ngạch cửa, mặt đỏ từ cổ tới tai, tay vẫn ôm hộp sữa như thể sắp làm rơi
Chiều hôm đó, Quý uống hết hộp sữa… nhưng không nhớ nổi nó có ngọt hay không
Chỉ nhớ, cái “cốc” nhẹ trên trán vẫn còn âm ấm
Buổi học kết thúc khi mặt trời bắt đầu hạ thấp sau dãy nhà cao tầng phía xa
Ánh nắng chiều trải vàng trên con đường bê tông, xen lẫn mùi hoa sữa và tiếng ve rả rích cuối mùa
Một tay đung đưa chiếc cặp vải, tay kia vẫn mân mê chiếc lá ngả vàng của cây bàng
Bình thường sau giờ học, cậu sẽ vừa đi vừa ngửa mặt nhìn mây
Nhưng hôm nay, mày nhíu lại. Cằm gục xuống. Bước chân hơi bực bội
Lúc đi ngang gốc bàng to đầu đường, cậu lầm bầm nhỏ xíu
Nguyễn Ngọc Quý
Cậu ta… là ma hả…?
Nguyễn Ngọc Quý
Cái gì... cũng biết...
Nguyễn Ngọc Quý
/Mi mắt cụp cụp, trán nhăn lại/
Nguyễn Ngọc Quý
Cứ xuất hiện lặng lẽ… rồi còn biết cả mình thích uống sữa lạnh nữa… Hồi sáng lại còn…
Cậu siết chặt chiếc lá, mặt hồng lên như người vừa bị trúng tà
Nguyễn Ngọc Quý
Tốt nhất là… tránh xa ra thì hơn…
Một giọng nói trầm thấp vang lên, gần sát bên tai
Thóng Lai Bâng
Cậu đang nói xấu tớ à?
Quý nhảy dựng. Toàn thân giật bắn như có ai giật điện
Quay ngoắt đầu sang... Lai Bâng đang đi song song bên cạnh
Tay vẫn đút túi quần, dáng thảnh thơi, tóc rũ nhẹ theo gió chiều
Nguyễn Ngọc Quý
N-n-nè!? Chui đâu ra vậy?? /trợn mắt, giật lùi nửa bước/
Nguyễn Ngọc Quý
Sao cậu đi đường này?!
Thóng Lai Bâng
/Nghiêng đầu, ánh mắt như đang buồn cười/ Thì nhà tớ cũng ở hướng này
Quý đứng chôn chân một nhịp
Miệng hé ra định nói gì đó, nhưng chẳng tìm được từ
Chỉ có trái tim lại bắt đầu đập lên bùm bùm trong ngực, nóng hổi như bị nắng chiều hun qua áo đồng phục
Tăng tốc bước chân. Bâng đi bên cạnh vẫn giữ tốc độ vừa phải
Nguyễn Ngọc Quý
Rốt cuộc cậu ta là ai chứ…??
Quý lẩm bẩm trong đầu, đầu quay nghiêng, mắt liếc liếc cảnh bên đường như thể cố tìm một cái cây nào đủ to để trốn vào
Phía sau lưng cậu, Bâng vẫn cười nhẹ, kiểu cười không lên tiếng
Gió chiều lùa qua tóc cậu, rối lên một chút… rồi lại rối thêm một chút nữa
Hai bóng áo trắng đi song song trên con đường nhỏ lát gạch đỏ, bên trái là dãy tường rào rêu phong, bên phải là hàng cây phượng đã rụng gần hết lá
Tới đoạn khúc quanh cách cổng nhà Quý chừng chục bước chân, nơi có một bụi râm che ánh chiều, Bâng bỗng khựng lại
Giọng cậu trầm trầm, rất nhẹ, không hiểu sao lại nghe như… gần lắm
Nguyễn Ngọc Quý
/Quay sang, ánh mắt hơi cảnh giác/...Hở?
Bâng rũ hàng mi, nhìn cậu bạn đang ôm cặp chặt như ôm bùa hộ mệnh
Thóng Lai Bâng
/Khẽ nói/ Mai… nhớ mang áo khoác. Tớ thấy cậu hay quên
Mặt cậu đỏ dần, mắt tròn vo, đầu trống rỗng, cổ họng nuốt khan một cái
Nguyễn Ngọc Quý
Ơ… ờ… ừm… tớ nhớ rồi…!
Nguyễn Ngọc Quý
C-cậu về đi!!
Hai chân nhỏ lập tức cắm đầu chạy thật nhanh vô cổng, giống như đằng sau là… hồn ma đuổi theo
Nguyễn Ngọc Quý
Thấy rồi...?
Tim Quý đập như trống làng giữa hội xuân, mắt vẫn còn loáng thoáng ánh mắt dịu dịu của cậu kia, giọng trầm nhẹ mà nhớ rõ từng chi tiết
Cổng đóng sập một cái keng
Quý ép lưng vào mặt gỗ, tim vẫn chưa chịu yên
Tay vẫn ôm cặp, mặt nóng bừng như cắm đầu vô bếp lửa
Nguyễn Ngọc Quý
“Sao cậu ta lại biết mình hay quên áo khoác…?”
Nguyễn Ngọc Quý
“Cái gì mà… thấy… thấy hồi nào?”
Cậu bé thì thầm trong lòng, hai tay siết cặp tới mức nhăn dúm
Nguyễn Ngọc Quý
“Không phải ma… thì chắc chắn là… theo dõi mình rồi! ”
Nguyễn Ngọc Quý
“Ừ! Phải tránh xa, tránh xa!!”
Trong lúc đó, ngoài cánh cổng khép, Bâng vẫn đứng thêm một lát
Tựa lưng vô tường, tay đút túi quần, nắng chiều len qua mái hiên rọi xuống tóc cậu… nhẹ nhẹ
Miệng cong nhẹ, như thể vừa xem được một đoạn phim buồn cười, mà chỉ một mình cậu biết lý do
thỉnh thoảng lên cơn
chữa lànhh, nhẹ nhàng, tình cảm☆⋆。𖦹°‧★
Comments
tbong🌷
đọc mà đã hết cả nguoi😋
2025-07-28
1