Nguyên Văn•Nơi Có Anh Đứng Chờ•

Nguyên Văn•Nơi Có Anh Đứng Chờ•

Chương 1: Gặp gỡ.

QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Chào các người đẹp
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Đào hố mới nè
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Toi cũng không biết nào mới lấp nữa
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Các bạn góp ý, toi sửa, thoải mái với nhau đi ha🫶
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
//Hành động// * suy nghĩ * 📞: gọi điện thoại 💬: nhắn tin
--------
Chương 1: Gặp gỡ.
16:45
Trên con đường làng nho nhỏ, một cậu trai mang theo vali, cặp sách, cùng túi quà sải bước tới trước một căn nhà cổ được hoa hồng leo phủ kín.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
📞: Aida, mẹ, con biết mà, có gì con gọi lại sau nha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Haiz, lần này chắc đúng nhà rồi, nhầm nữa mình lên núi ở luôn quá.
Dương Bác Văn bấm chuông cửa, một lúc sau, một người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú mở cổng cho cậu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Hả, lên núi ở thật à!?*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Đâu ta, nhà cổ, hoa hồng leo và...ừ, đúng nhà rồi.*
Cậu quan sát xung quanh, thứ gì cũng đúng với mô tả của mẹ. À còn có bé cún đi theo bên cạnh hắn nữa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Bé Quế ơi~
Biểu cảm người đàn ông kia từ thắc mắc chuyển sang sững sờ mà nhìn Dương Bác Văn, mãi cho đến khi cậu nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình của hắn mới lên tiếng.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Halô, xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của bà Trần Xuyên không ạ?
Hắn bị giọng nói của Dương Bác Văn kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn rồi khù khờ gật đầu.
Cả hai không biết rằng, từ đằng sau, một bà cụ chống gậy đã đứng đó không biết từ bao giờ.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hai đứa làm gì mà lâu thế, vào nhà thôi, ngoài này nắng lắm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, con nhớ ngoại lắm.//ôm bà//
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Aiyo, cái đứa nhỏ này.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Được rồi, vào nhà thôi nào hai đứa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ!
...
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Ngồi đi, ngồi đi.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Đứa nhỏ này, con gầy đi rồi, ngoại phải vỗ béo con mới được, càng mũm mĩm càng đáng yêu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Hì hì, con tăng 2kg rồi á ngoại, ngoại thấy con siêu khong.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Tốt tốt, về với ngoại tăng 10 kg luôn ha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
À, con có mang quà về biếu ngoại đây, ngoại xem xem, con đích thân lựa đó nha.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Được được, con ngồi đợi ngoại, ngoại lấy cái này cho con.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ.
Sau khi bà đi, Dương Bác Văn chợt nhận ra rằng trong căn phòng này còn có thêm một người. Không phải cậu không quan tâm mà là hắn như có sức mạnh tự làm giảm sự tồn tại của chính mình ấy.
Bầu không khí xung quang yên ắng đến lạ, hắn không nói gì, cậu không biết nên chào hỏi ra sao nên đành thôi. Từ nãy đến giờ, chưa thấy hắn mở miệng nói tiếng nào! Chả lẽ hắn bị câm!?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Dương Bác Văn, mày nghĩ tào lao cái gì đấy, nhưng lỡ đâu-...*
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Đây rồi, Văn Văn.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Trà vải, uống đi cho mát người.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con cảm ơn.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Ở thành phố có nắng nóng như ở đây không con.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ui, nắng nóng hơn đó ạ, dưới ngoại cây xanh quá trời đương nhiên là mát mẻ hơn rồi, con chút nữa là đi lạc đó.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hả? Vậy con có làm sao không?
Dương Bác Văn bị bà xoay tới xoay lui không khỏi chóng mặt, nhanh chóng nói rằng mình không sao rồi thỏ thẻ bên tai bà.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, người đó sao không nói gì vậy ạ?
Ai? Người đó nào? Bà ngẩn ra một hồi, à, bà biết đứa cháu này nói ai rồi!
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Bé Quế.
Bỗng dưng đồng thời một tiếng dạ cùng một tiếng cún sủa vang lên, Dương Bác Văn vểnh tai lên nghe, ô hô, cậu hiểu rồi, hiểu tại sao hắn lại nhìn chằm chằm cậu khi cậu gọi bé Quế rồi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Tui rất xin lỗi ạ.*
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Bà không gọi con đâu. //vỗ nhẹ đầu chú cún//
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Quế Quế, đây là cháu ngoại bà, tên Văn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Chào cậu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Tui xin lỗi thêm lần nữa, ảnh không phải không nói được, giọng ảnh còn rất hay.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Chào anh ạ.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hai đứa ngồi nói chuyện đi, ngoại đi kêu người nấu ăn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Để con-..
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Không cần đâu, con ngồi đi.
Chết thật, bầu không khí im lặng này trở lại rồiii.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
À ừm....
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Anh... bao nhiêu tuổi rồi a?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi 24.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Cậu thì sao?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ, 18 tuổi ạ.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
À, ra trường rồi?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Vâng, mới ra trường.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Cứ thấy ngượng ngượng là thế quái nào vậy.*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừa...
Sau đoạn hội thoại chả đi vào đâu của 2 người này, họ quyết định im lặng đến hơi thở cuối cùng, ai làm việc nấy, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, cậu nhìn chung quanh nhà rồi lại lén lút nhìn hắn ta.
Dương Bác Văn chính là yêu thích cái đẹp, phải, từ nhỏ đã thích.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Ảnh đẹp ha. *
Cậu nhìn vào trong bếp... lại nhìn hắn.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Ảnh thích nữ hay thích nam ta.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Triệu luông, bé thích ảnh qó.*
💬:Chắc gì người ta đã giống mày hả em!?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Bạn thì biết cái quần què gì.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Cút!
6 giờ tối
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Cơm, hai đứa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Dạ.
Bà giống như internet kết nối hai người như cách nhau nửa cái Trái Đất kia bắt chuyện, bà biết, lúc ăn cơm không nên nói nhiều, nhưng mà bà cứ thấy chúng nó ăn thôi cũng dè dặt, chả hiểu nổi, không phải hồi bé đứa cháu này của bà hay kể về người ta lắm à?
Trần Xuyên
Trần Xuyên
*Phải không? Hay là đứa nhỏ khác ta, mình không nhớ nữa, kệ đi.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, cơm thơm lắm nha, nhà mình đã làm ruộng chưa vậy ngoại, con muốn thử!
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Con về đúng lúc lắm, chuẩn bị đi cấy mạ, con muốn thử thì đi theo Quế Nguyên, thằng bé sành sỏi lắm.
Nghe vậy, Dương Bác Văn hí hửng lắm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ, anh ơi, có thể thu nhận Văn không? //cười mỉm//
Hắn bất ngờ nhìn sang bà, thấy bà khẽ gật đầu hắn mới lên tiếng, dù sao đây cũng là ruộng của nhà bà, hắn chỉ là người làm mướn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừ, có thể
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
*Ngốc, con nít ham tìm hiểu thật*
----------------
Dương Bác Văn không biết, đây chính là mở đầu cho chuỗi ngày mới mẻ đầy nhiệt huyết ở nơi đồng quê làng xóm này!
Hot

Comments

离开

离开

Nihaoo~ Tớ có 1box tên "𝑁ơ𝑖 𝑙ư𝑢 𝑔𝑖ữ 𝑡ì𝑛𝒉 𝑦ê𝑢 𝑐ủ𝑎 桂文💛💗" Liệu cậu có muốn vào không ạ? Box đang ttv nếu bạn muốn vào thì trả lời tin nhắn của mình nha~
🍥. TV - QTV của box rất thân thiện nèe box hoà đồng vui vẻ không drm nơi dành cho fancp「YuanWen」Tv của box dthw - Qtv thân thiện không kém❤
💝. Khi bạn đồng ý vào box những tv lâu hoặc qtv của box sẽ giúp đỡ bạn hết mình
🌻. Nếu bạn đã thấy lời mời thì mong bạn không cho mình ăn một quả 🥑 to đùng ạ!

2025-08-01

0

Tìm đi thì ra

Tìm đi thì ra

Mà thik rồi thì phải làm sao? Cua ảnh cho bằng đc để ảnh thuộc về mình chứ sao nữa =)))

2025-08-02

0

yín thenk

yín thenk

halo, ả ra truyện mói😳

2025-07-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play