Trần Tuân nói thêm: "Lúc đầu đệ cũng rất mơ hồ nhưng khi đến đây rồi chứng kiến không ít, không thể không tin"
Vương Hiên: "Bọn họ làm sao mà mang thai?"
Trần Tuân có chút e dè: "Thật ra, nam nhân mang thai thì chẳng khác gì nữ nhân, người Nam Quốc chúng ta sẽ lấy chuyện này ra mà coi thường họ, cho nên chẳng ai dám nói ra bên ngoài chuyện này. Đệ đến trấn giữ Bắc Quốc cũng coi như là một phần ở đây, lâu dần đệ cũng quen, bây giờ đệ thấy chuyện này rất bình thường. Còn chuyện huynh hỏi... bọn họ sẽ lấy nam nhân vùng khác... sau đó thì có thể sinh con"
Trần Tuân lại nói thêm: "Tuy rằng họ có thể sinh con nhưng mà họ vẫn là nam nhân, cho nên, huynh đừng xem họ như nữ nhân, coi trọng họ một chút"
...
Vương Hiên dẫn thêm vài người đi đến nơi Lục Vân đang ở, hắn không vào trong lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát, người khác đi ngang nhìn vào sẽ nghĩ hắn là lưu manh có ý đồ bất chính! Nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Thanh Nhiên vui vẻ trên tay bồng đứa bé luôn miệng gọi "Quân nhi" bên cạnh không ai khác chính là Lục Vân.
"Huynh nhẹ tay một chút" Lục Vân lên tiếng nhắc nhở. Thanh Nhiên cười tươi: "Không sao, ta biết mà, huynh xem, Quân nhi cười vui đến vậy"
Lục Vân bất lực cười, nụ cười của y chứa đầy hạnh phúc, phút chốc lại khiến Vương Hiên cảm thấy khó chịu.
Vương Hiên núp mình càng lâu càng không vui, bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt bọn họ. Lục Vân mặt đột nhiên biến sắc, chân dung người nam nhân lúc đó bỗng hiện ra trước mặt y một cách rõ ràng đến đáng sợ, bất giác lùi về sau, siết chặt lấy tay Thanh Nhiên, sợ đến nói không thành tiếng.
Vương Hiên dùng ánh mắt chứa đầy tà khí, ma mị nở nụ cười phát lên ba chữ: "Phong Lục Vân" Thanh Nhiên dù ngốc cũng biết tên này đến không phải để làm khách liền lập tức thay đổi thái độ, đứng chắn cho Lục Vân đang run sợ, lên tiếng: "Các ngươi đến đây làm gì?"
Vương Hiên vốn dĩ đến đây là tìm tên nam nhân đã qua đêm với hắn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một người muốn cảng trở hắn, không vui liền cho người kéo hắn sang một bên. Thanh Nhiên đột nhiên bị đám người bắt giữ liền vùng vẫy phản kháng, hét lên:
"Các ngươi muốn làm gì, thả ta ra" Sức mạnh người đông, Thanh Nhiên bất lực bị khoá chặt nhất thời không thể cử động. Đứa bé trong tay sợ hãi khóc lớn thành tiếng, Lục Vân sợ hãi chạy đến ôm lấy, siết chặt không dám buông lơi, y chính là sợ đứa bé cứ thế sẽ bị hắn ta cướp mất.
Vương Hiên càng nhìn càng thấy kì lạ, liền bước đến gần xem thử, khẽ nghiêng đầu nhìn đứa bé, đột nhiên lại có hứng thú đưa tay muốn sờ nó một cái nhưng bị Lục Vân mạnh mẽ gạt phắt đi, ánh mắt kiên định tặng hắn một chữ: "Cút"
Vương Hiên bất mãn nhướng một bên chân mày, không nói một tiếng mạnh bạo cướp đứa bé từ trong tay y, Lục Vân nhanh chóng cũng bị kiềm lại không cử động, không ngừng hét lớn: "Mau trả Quân nhi lại cho ta!"
Vương Hiên hai tay ôm đứa bé không ngừng ngọ nguậy, đứa bé nhìn chưa đầy hai tháng tuổi, lia mắt liền nhìn thấy trên tay có quấn một miếng vải trắng, Vương Hiên không do dự tháo nó xuống.
Vết bớt rõ ràng khắc chữ "thiên" hiện rõ trước mặt Vương Hiên, hắn nhìn chăm chú vết bớt, hai chân mày chau lại, đảo mắt nhìn Lục Vân một cách đáng sợ.
Lục Vân cùng Thanh Nhiên được một phen chấn khinh, tâm trí liền không ổn định mà run sợ. Lục Vân vất vả hơn một năm chạy trốn bây giờ lại bị bắt, không chỉ mình y mà còn cả Thanh Nhiên cũng bị liên lụy, uất hận không ngừng sục sôi, tức đến thổ huyết.
...
Lục Vân mơ màng mở mắt, cảm giác cơ thể nặng nề, giật mình hai tay bị trói chặt đưa lên cao. Cả người Lục Vân nằm trên chiếc giường, căn phòng tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Lục Vân nhìn xung quanh cũng chỉ thấy có mình y, ra sức cởi trói nhưng vô ích. Bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa, Lục Vân liền giả vờ nằm im, không mở mắt. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không nhanh không chậm, đều đều bước đến gần y, bình thản đến đáng sợ.
Vương Hiên đưa mắt nhìn y, nhè nhẹ cất tiếng: "Mở mắt ra nhìn ta"
Chiêu trò của Lục Vân sớm đã bị hắn ta nhìn thấu, Lục Vân mở mắt, quay phắt đầu, không có ý như muốn trò chuyện. Vương Hiên khó chịu đưa tay nắm cằm y, trực tiếp quay về phía hắn.
Mắt hai người đối diện nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lục Vân có cảm giác như sắp bị hắn bóp chết, tuyệt không có đường thoát. Nhìn nhau một lúc, Lục Vân không kiềm được mà lên tiếng: "Rốt cuộc ngươi muốn gì, tại sao lại bắt ta ở đây?"
Vương Hiên cười lạnh: "Còn muốn giở trò?"
Lục Vân khẽ cười, cố gắng dùng biểu cảm bình thường nhất để đối diện với hắn, nụ cười có tám phần ẩn ý: "Ngươi có phải lầm người rồi không? Ta trước giờ chưa từng gặp ngươi"
Vương Hiên khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của y, nói: "Lầm? Lầm làm sao được, tên nam nhân từng lên giường với ta, ngươi nghĩ ta sẽ quên sao? Từng đường cong trên cơ thể, làn da trắng mềm mại, còn có âm thanh dâm đãng ấy của ngươi. Ta... thật sự không dám quên"
Vương Hiên vừa nói vừa vuốt đến bên dưới của y, Lục Vân liền co người: "Ngươi muốn làm trò gì, mau dừng tay!"
Phản ứng của Lục Vân khiến Vương Hiên thích thú, tay không kiềm chế mà cởi tung y phục của y.
(chương sau sẽ có h, có ai hóng hông? ° ∆ ° )
Updated 148 Episodes
Comments
,꧁Ngọc Yến ꧂🏳️🌈
sao tới chương 6 luôn r,chương 1 đến chương 5 đx th
2021-11-16
4
⇜🖤『Nguyệt』🖤⇝
hóngggg
2021-05-24
1