Vương Hiên nhìn người trước mặt, y là nhân không phải nữ nhân. Hắn nhất thời không kiềm được mà có chút ham muốn.
Vương Hiên khẽ giật mình, đưa mắt nhìn Lục Vân đang cương quyết chống cự, Vương Hiên lên tiếng mỉa mai: ''Sao vậy? Đâu phải chưa từng lên giường với ta, bây giờ được ta làm thêm lần nữa, không thích sao?''
Lục Vân câm phẫn nhìn hắn, giọng lạnh buốt tê dại đến cực điểm: ''Ngươi muốn làm gì?''
Vương Hiên lộ ra vẻ mặt buồn bực, cười nói: ''Có cần phải hỏi những câu vớ vẩn như vậy không? Ta đương nhiên là muốn làm nhục ngươi rồi"
Lục Vân hai mắt lộ ra oán niệm: ''Ngươi tột cùng là vì cớ gì phải làm như vậy?'' Vương Hiên đảo mắt ra vẻ suy nghĩ, hửng hờ trả lời: "Không biết. Có lẽ là ta thích"
Lục Vân trừng hai mắt, không lạnh mà run, mắng: ''Tên súc sinh!''
Lục Vân vừa mắng xong liền cảm thấy da mặt tê rát, Vương Hiên vậy mà lại y đánh một bạt tay, khuôn mặt trắng nõn bị đánh đến đỏ ửng vô tình lại tăng thêm mấy phần kiều diễm, người khác nhìn vào có khi bên dưới lập tức cươn(g) cứn(g).
Vương Hiên hắn từ khi sinh ra đã là thiên tử, có ai dám mắng hắn chứ? Đột nhiên lại bị một tên thân phận thấp kém chẳng ra gì mắng hắn ''súc sinh'' bất giác tức giận cả kinh, giơ tay đánh Lục Vân một cái. Lục Vân nằm co go không cử động, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khiến Lục Vân giống như một cái xác đã chết từ lâu.
Bỗng một bàn tay lạnh giá nắm chặt chân y mạnh bạo kéo về phía hắn, đột ngột nắm lấy khuôn mặt xinh xắn của Lục Vân, đôi mắt vô cảm đến lạnh sống lưng. Vương Hiên từ lâu đã mất kiên nhẫn, trực tiếp hướng môi hắn hôn xuống.
Lục Vân kinh hãi mím chặt môi, Vương Hiên mạnh bạo hôn, vừa hôn vừa cố ý cắn. Lục Vân cảm nhận được môi mình sắp sưng đỏ, nhũn ra, cảm giác lạ lẫm không ngừng xâm nhập vào tâm trí y, khiến y không còn đủ sức buông thả ánh mắt chứa đầy oán niệm.
Vương Hiên thành công đưa được lưỡi vào trong liền không ngừng điên đảo cuồng phá, càng hôn càng mảnh liệt. Lục Vân hai mắt đỏ ngầu, sợ hãi không dám mở mắt, môi bị hôn đến chảy máu, đau nói không thành tiếng.
Ánh mắt Vương Hiên khẽ động, biểu cảm có chút khó hiểu, chợt đưa tay vào phân thân bên dưới của Lục Vân, bàn tay nhanh nhẹn bao trọn lấy cự vậ(t) ẩm ướt không ngừng co rút. Lục Vân giật mình, khẽ van xin: ''Đừng!''
Vương Hiên không nói gì chỉ chăm chú cọ cọ bên dưới, Lục Vân cầu xin một lúc liền không còn sức, thở dốc khổ sở. Vẻ mặt Vương Hiên bình tỉnh pha chút lãnh đạm vô tình, mặt dù bên dưới của hắn cũng đã cứng từ lâu, biểu cảm của Lục Vân thật sự khiến hắn muốn thao chết y.
Vương Hiên khẽ nheo mắt đem cự vậ(t) to lớn ra, Lục Vân khẽ nhìn thấy liền khóc không thành tiếng, mặt không còn máu, sợ đến cả người run lên bần bật. Vương Hiên loé lên ý niệm tà ác, khoé miệng khẽ nhếch, đưa phân thân đến mật động mạnh bạo đâm vào.
Lục Vân đau đớn không kiềm nước mắt mà rơi xuống, miệng cắn chặt không hé một tiếng. Vương Hiên cảm nhận bên trong như đang muốn bóp chết hắn, khẽ cúi người nói vào tai y: ''Thả lỏng''
Lục Vân run giọng chỉ nói với hắn ba chữ: ''Tha cho ta!''
Vương Hiên ôm y, bên dưới bất giác chuyển động mạnh mẽ, không ngừng siết chặt vật lạ xâm nhập, Vương Hiên động tác ngày một nhanh, âm thanh quỷ dị vang bên tai khiến người ta khó lòng thanh tĩnh. Làn da trắng nõn của Lục Vân bị hắn làm đến đỏ tươi, thoáng nghe mùi máu khiến người ta thần hồn điên đảo, sợ một khi đã rơi vào tuyệt không có đường ra.
Da thịt hai con người trần trụi liên tục va chạm nhau, cả người đều vương vấn mồ hôi, cơ thể nhỏ nhắn của Lục Vân cứ thế bị Vương Hiên nuốt trọn, tin(h) dịc(h) không biết đã bắn vào trong bao nhiêu lần, bên dưới Lục Vân đau đến không thể cử động, cơ hồ đã không còn muốn sống.
Y lại một lần nữa bị cưỡng ép.
Vương Hiên đêm đó đã âm thầm rời đi để lại Lục Vân trơ trội, cả người đều toàn dấu bầm tím, bất động trên giường.
Nội tâm Lục Vân đau đớn dữ dội, âm trầm mà càu xé y. Chẳng phải y đã chạy trốn rồi sao, cớ gì mà vẫn không buông tha cho y, vì cớ gì lại muốn cưỡng ép y. Nếu là y của một năm trước, có lẽ đã lao đầu tự vẫn, nhưng bây giờ y còn có Thanh Nhiên cùng Quân nhi, y thật sự không thể chết.
...
Dương Chính đứng bên cửa, chẳng hiểu sao y lại không ngủ được, ánh mắt lờ mờ nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, thoáng chốc lại nghĩ đến vương gia. Vương Hiên từ xa đi tới, tiếng bước chân lãnh đạm vang bên tai, Dương Chính biết là chủ nhân của hắn nhưng vẫn cúi mặt không ngước nhìn. Con người này mặc dù cùng y lớn lên nhưng đôi lúc, Dương Chính thật sự không thể hiểu nổi vương gia muốn làm gì, càng không hiểu tâm ý của người sâu đậm, vô tình đến đâu.
Vương Hiên đừng lại trước mặt Dương Chính, bất giác đưa tay vỗ vai Dương Chính, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ở đây làm gì?"
Dương Chính trầm mặt, thở dài nhè nhẹ: "Đợi người"
Vương Hiên rời tay, lạnh giọng nói: "Sau này không cần đợi ta nữa, ta đi rồi, sẽ tự khắc trở về" nói xong thì mở cửa bước vào phòng. Dương Chính im lặng không đáp, lời nói của Vương Hiên cứ văng vẳng bên tai y, trong lòng nặng trĩu có chút khó chịu.
Trời sắp vào đông lạnh lẽo vô cùng, từng cơn gió thổi mang đầy khí lạnh, khiến người ta không tự chủ rùng mình lạnh buốt.
Updated 148 Episodes
Comments
Thăn Kemi
đọc tới h chưa biết Chính Dương Hay Lục Vân là thụ nữa
2021-11-14
0