Trần Tuân từ bên ngoài trở về thấy Vương Hiên sắc mặt không tốt liền cảm thấy bất an, bên cạnh còn có Kì Dung vẻ mặt không chút biểu tình chạy đến, hỏi: "Đại ca, huynh sao vậy, sắc mặt huynh hình như rất tệ?"
Vương Hiên khẽ nhìn y, lắc đầu nhè nhẹ: "Ta không sao" Trần Tuân biết hắn không vui thì không hỏi nữa, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Vương Hiên, nói: "Dù sao huynh cũng phải cẩn thận chăm sóc thân thể, đệ có việc đi trước"
Nói rồi, y buông tay, đôi mắt chợt ánh lên chút tà khí, quay sang Kì Dung: "Đưa ta đến chỗ hắn"
Vương Hiên lại dựa vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực, trong lòng chẳng hiểu vì cớ gì lại không vui. Hắn tối qua cùng Lục Vân hoan hỉ, hắn cũng cảm thấy rất hưng phấn, có điều, nhìn thái độ chống cự quyết liệt như vậy lại thấy khó chịu, nhất thời không tự chủ mắng hắn là "súc sinh"
...
Dương Chính lạnh lùng từ ngoài bước vào hoa viên, y tìm Vương Hiên vất vả đến bây giờ cũng gặp. Vương Hiên thảnh thơi nằm trên một cái ghế dài, hai mắt nhắm hờ tựa hồ như đang ngủ, Vương Hiên hắn lúc ngủ chính là tiêu soái nhất, ngũ quan đều mang dáng vẻ sắc sảo điên đảo, cơ hồ không mang chấp niệm, vô cùng lãnh khiết, an yên đến cực hạn. Dương Chính tiến lại gần hơn, nhỏ giọng: "Vương gia?"
Vương Hiên từ từ mở mắt, đôi lông mi dài khẽ chuyển động, lộ ra chút dư vị khó tả. Dương Chính không e dè mà hỏi: "Vương gia, người định giải quyết chuyện này như thế nào? Dù sao, người cũng nên suy tính cho chu toàn, việc này cũng không phải là chuyện của một mình người"
Vương Hiên đưa mắt nhìn chùm nho căng mọng nằm trên bàn, tựa hồ đang suy nghĩ câu hỏi của Dương Chính. Dương Chính kiên nhẫn chờ đợi, kết quả chờ đến nửa ngày vương gia của hắn vẫn không chịu mở miệng, Dương Chính thở dài, hỏi: "Người nghĩ xong chưa vậy?"
Vương Hiên xoay người, đưa hai tay lên đầu làm gối, nói: "Ta không biết!"
Dương Chính như đã quá quen với câu trả lời như vậy, không thèm phản ứng, nói: "Vương gia, người vô cớ bắt người đã là không đúng, còn cố ý... cố ý ép y qua đêm. Thuộc hạ cảm thấy y bây giờ đang sống rất tốt, người có phải sai rồi không?"
Vương Hiên mở mắt nhìn y một cái, xong lại đảo đi chỗ khác, dùng giọng điệu lạnh lẽo mà trả lời: "Ta chính là có chút hứng thú với hắn muốn giữ hắn lại làm thú vui. Chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?"
Vương Hiên vừa nói vừa đưa tay ngắt lấy một quả nho, đưa lên ngắm thật kĩ.
Dương Chính nhìn rõ vương gia đối với chuyện này có chút không bình thường, cũng không dám ngăn cản chủ nhân, trong lòng lại nổi lên một trận bão cát, y cảm thấy nếu chuyện này không giải quyết ổn thoã, sau này ắt hẳn sẽ có biến động lớn. Dương Chính chỉ dám nghĩ không dám nói, nhìn vương gia lãnh đạm cao quý, y tự thấy hổ thẹn mà không dám đến gần.
Dương Chính thở dài nhè nhẹ, nói: "Thuộc hạ có hai việc muốn người nhớ thật kĩ. Thứ nhất, người đó là nam nhân. Thứ hai, chuyện lần đó, không phải lỗi của y. Thuộc hạ không còn gì để nói, xin cáo lui" nói rồi Dương Chính cũng rời đi.
Vương Hiên trong lòng bực tức, nhìn quả nho còn động nước không thương tiếc trực tiếp ném xuống đất.
...
Trần Tuân đứng trước gian phòng, Kì Dung lên tiếng: "Bắc vương, là ở đây" Trần Tuân gật đầu: "Một mình ta vào được rồi, ngươi đợi ở đây đi"
Trần Tuân một mình bước vào, nhìn thấy một thân bạch y bị trói trên giường, nam nhân dáng người nhỏ nhắn, đôi tay bị trói đưa lên lộ ra cánh tay thon dài trắng trẻo chi chít vết xanh tím. Trần Tuân đôi mắt khẽ động, thoáng dời ánh nhìn sang nói khác. Khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch, đờ đẫn mở mắt.
Lục Vân từ đầu đã biết có người đến nhưng y không để Trần Tuân vào mắt, cố tình phớt lờ, nhưng mà hắn ta vào nửa ngày mà không cử động, chỉ đứng nhìn y khiến Lục Vân không khỏi nổi da gà. Y chớp nhẹ đôi mắt, liếc sang nơi khác.
Trần Tuân thấy người đã tỉnh, bèn đi thêm hai bước, cơ hồ không biết làm gì, nghĩ một lúc, ấp úng hỏi: "Ngươi... là Phong Lục Vân?" Lục Vân không trả lời. Trần Tuân kiên nhẫn nói: "Ta là Trấn Bắc Vương, Trần Tuân, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi, cho nên, ngươi quay sang nhìn ta được không"
Thân là Trấn Bắc Vương lại dùng giọng điệu này đứng đây xin xỏ một người như y, Lục Vân có chút dao động, cảm thấy người này có chút kì lạ. Lục Vân khẽ xoay đầu lại, cổ họng có chút khô khan, câu đầu tiên y nói chính là: "Cho ta nước"
Trần Tuân ngớ ra một chút, xong hiểu ra liền rót cho y một tách trà, đến bên giường, nói: "Ngươi như vậy... làm sao uống?" Lục Vân: "Nhờ ngươi đưa đến gần miệng, tự ta sẽ uống"
Khó khăn lắm mới uống được nước, Lục Vân còn cảm nhận được là y vẫn còn sống, Lục Vân nhìn Trần Tuân một lúc, quả nhiên người này có nét giống tên súc sinh đó. Lục Vân im lặng hồi lâu, lên tiếng: "Ngươi muốn nói gì?" Trần Tuân: "Rốt cuộc ngươi và đại ca ta có quan hệ thế nào?" Lục Vân nhíu lông mày: "Đại ca?"
Trần Tuân thành thật: "Là Trần Vương Hiên, đại hoàng tử Kiên Quốc" Lục Vân khẽ oán: "Thì ra hắn tên Trần Vương Hiên, thân phận lại cao quý đến vậy"
Trần Tuân nhìn ra biểu tình của y, cẩn trọng hỏi: "Ngươi hận đại ca?" Lục Vân giật mình, đầu đột nhiên đau nhức, trên môi lại điên dại nở nụ cười gian tà:
"Hận? Ta không chỉ hận hắn mà còn muốn lấy mạng hắn, moi tim hắn!"
Trần Tuân kinh hãi: "Cớ gì phải hận đến như vậy?" Nụ cười trên môi Lục Vân khẽ tắt, thay vào đó là dòng nước mắt không tự chủ lăn dài: "Ta chỉ muốn...chỉ muốn hắn tha cho ta... Làm ơn...!"
Lời nói dứt quãng nghẹn ngào. Chuyện xảy ra giữa Lục Vân và đại ca y hoàn toàn không biết gì, chỉ là đến bây giờ mới ngộ ra, có lẽ chuyện trước đó không phải chuyện tốt đẹp gì. Trần Tuân sau đó gặp Dương Chính.
Dương Chính lúc đầu không nói, nhưng rồi lại không muốn chuyện đi xa hơn, âm thầm kể lại cho Trần Tuân. Trần Tuân nghe xong vẫn không muốn tin, thoáng chốc run sợ trước đại ca của mình.
...
Thanh Nhiên bị nhốt trong căn phòng, cửa bị khoá chặt, bên ngoài còn có người canh gác. Quân nhi đã nhịn đói hơn một ngày, Thanh Nhiên lòng như lửa đốt không ngừng la hét: "Mau mở cửa"
Cửa đột nhiên thật sự được mở ra, tuy nhiên người bước vào lại đáng sợ hơn gấp bội. Thanh Nhiên hai mắt trừng trừng: "Là ngươi!? Lục Vân đang ở đâu?" Vương Hiên nhìn đứa bé khóc sắp ngất, nói: "Đưa đứa bé cho ta"
Thanh Nhiên đương nhiên không đồng ý, nói lớn: "Ta con mẹ nó tại sao phải đưa cho ngươi!" Vương Hiên lãnh đạm nhướng một bên chân mày, nói: "Được. Ngươi có hai lựa chọn, một là đưa nó cho ta, hai, ngươi chứ việc chống mắt lên mà nhìn nó chết!"
Thanh Nhiên nghe đến chữ 'chết' liền lạnh sống lưng, Quân nhi quả thực không thể nhịn đói thêm được nữa, Thanh Nhiên đau lòng đến cực điểm, suy nghĩ đến cùng cực, nhìn Quân nhi khóc đến mệt mỏi, lí trí Thanh Nhiên nhanh chóng bị đứt gãy, run sợ nói: "Ngươi sẽ không làm hại nó chứ?"
Vương Hiên khẽ cười, nói: "Ngươi yên tâm, bây giờ, ta không có hứng thú giết người"
Quân nhi cứ vậy được mang đi.
Updated 148 Episodes
Comments