Chương 2. Mệnh Trời Chẳng Ghi Tên Chàng

Sau khi Kiều được Thiên Mệnh Quan chọn trở lại vòng luân hồi, mây trên Thiên Tinh Đài chợt biến sắc.
Sấm nổ lên ba tiếng.
Tựa như tiếng ai cười trong xó tối: "Lại một kẻ dám cãi mệnh."
Trên Thiên giới, Dương (Thiên Mệnh Quan) đưa Kiều về tịnh thất phía sau Thái Huyền Cung — nơi không ai ngoài những vị Chưởng Tôn có quyền bước vào.
Kiều mê man suốt ba ngày ba đêm.
Dương không trời nửa bước.
Vẫn là dáng người mặc bạch y, gương mặt trầm mặc như không vướng bụi, Nhưng đôi mắt… không rời khỏi giường chàng một khắc.
“Nếu trời hỏi, ta sẽ nói… mệnh của ngươi, là do ta ban lại.”
Tối ngày thứ ba, Kiều mở mắt.
Ánh nến lặng lẽ lung lay. Mắt chàng còn mờ, nhưng một cái tên chợt thoáng qua miệng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Đăng... Dương.
Dương ngồi bên giường, tay hơi siết lại:
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi nhớ ra ta rồi?
Kiều nhìn anh một lúc lâu. Ánh mắt chẳng mang kinh ngạc... mà chỉ có bình thản buốt lòng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Ngươi... để ta sống lại làm gì?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Trời đã không ghi tên ta, người đã quên ta, ta cũng chẳng mong… phải nếm lại cảm giác yêu một lần nữa, rồi bị bỏ lại.
Dương không trả lời. Anh đặt vào lòng bàn tay Kiều một vật — một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, đã hoen rỉ.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Năm đó, dưới gốc đào Thiên Cảnh, ta tặng ngươi vật này trước khi đi nhận thiên mệnh.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ta thề rằng nếu có ngày ngươi rơi khỏi sổ mệnh, ta sẽ từ thiên đạo mà đi ngược về.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Người không phải là sinh linh không tên.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi là trái tim của ta.
Kiều quay đi, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Nhưng trời có cho chàng giữ ta không?
Câu hỏi ấy... vang xa tới tận Linh Cảnh Sơn — nơi chư thần hội tụ.
Tại Linh Cảnh Sơn, các vị Thiên Tôn đang xem xét sách mệnh.
Người đứng đầu là Vân Chưởng Thiên, một tiên quân áo lam có đôi mắt xanh lục lạnh như hồ băng.
Khi sách mệnh mở ra, trang ghi tên “Pháp Kiều” hoàn toàn trống rỗng. Chữ viết không thể ghi vào. Pháp lực không thể khắc nổi.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Là ai... dám chọn sinh linh đã bị xóa?
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Mệnh trời đâu phải trò chơi của lòng người.
Vân Chưởng Thiên đóng sách lại. Quay sang một tiểu tiên đồng:
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Truy lệnh đến Thiên Mệnh Quan.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Nếu không giao hồn phách kia... thì bắt hắn cùng tới trời chịu phạt.
Cùng lúc đó, trong tịnh thất, Kiều ngồi bên hiên, nhìn hoa đào nở sớm.
Dương mang áo choàng tới đắp lên vai cậu.
Kiều không quay lại. Chỉ lẩm bẩm:
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp trước ngươi từng gánh tội thay ta.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp này... nếu phải chết thêm lần nữa, ta sẽ không để người gánh thay ta.
Dương cúi đầu sau lưng Kiều. Tay anh siết lấy vai cậu, run rất nhẹ.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Không có kiếp này kiếp trước đâu.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Chúng ta chỉ có một lần để sống trọn.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Và lần này, ta chọn chống lại trời... để giữ em lại.
Gió nổi.
Trời đổi sắc.
Một cành đào rơi xuống hiên... hóa thành máu.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play