[DuongKieu] Trầm Luân Kiếp — Mệnh Buộc Tơ Đào
Chương 3. Trời Không Nhớ, Ta Còn Nhớ
Ba ngày sau khi Pháp Kiều tỉnh lại.
Giữa lúc đó, Vân Chưởng Thiên – đứng đầu Thiên giới – đích thân đến tịnh thất.
Y mặc đạo bào lam sắc, tóc dài cột bằng chỉ bạc, ánh mắt lãnh đạm như sương đầu đỉnh Tuyết Nguyên.
Vân Chưởng Thiên
Thiên Mệnh Quan.
Vân Chưởng Thiên
Ngươi đã đi quá giới hạn.
Dương bước ra, áo trắng phất nhẹ theo gió. Ánh mắt điềm tĩnh, nhưng bên trong... có lửa.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Giới hạn? Là ai định giới hạn ai nên sống, ai nên biến mất?
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi nói ta phá mệnh trời.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Vậy ai đã từng sửa thiên thư để xóa tên một người?
Vân Chưởng Thiên khựng lại.
Một thoáng, gió đình lặng.
Kiều trong phòng nghe được — bàn tay khẽ run.
Là người năm đó ghen khi Dương cài chuông bạc lên tóc Kiều.
Là người xóa tên cậu khỏi sách trời, khiến hồn cậu lang thang ngàn năm nơi Bờ Quên.
Kiều bước ra. Tóc cột sơ bằng dây vải, mắt chưa rõ sáng hẳn — nhưng nhìn thẳng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Ngươi nói ta không có mệnh. Nhưng nếu không có mệnh... thì sao ta vẫn nhớ?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Trời quên ta, nhưng chàng thì không.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Vậy ngươi là ai... mà đòi ta biến mất.
Vân Chưởng Thiên siết tay.
Vân Chưởng Thiên
Vì hắn là Thiên Mệnh Quan, không phải người phàm.
Vân Chưởng Thiên
Nếu còn giữ ngươi lại, hắn sẽ rơi khỏi vị trí ấy.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Nếu vì yêu một người mà không thể làm thiên quan.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Vậy thì ta không làm nữa.
Chuỗi ngọc đỏ trên tay Dương vỡ từng hạt.
Vẫn Chưởng Thiên cười khẽ:
Vân Chưởng Thiên
Vì một người mà bỏ cả vị trí nắm mệnh thiên hạ.
Vân Chưởng Thiên
Đăng Dương, ngươi điên rồi.
Dương nắm chặt tay Kiều. Rất chặt.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Không. Ta chỉ nhớ một lời hứa.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi có thể xóa y trong sách mệnh. Nhưng không xóa được tình cảm trong lòng ta.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Chọn một người để thương, ta không cần trời cho phép.
Kiều nở một nụ cười — dịu như ngày xưa, khi hoa đào mới nở.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp trước, ta từng đứng dưới hoa chờ chàng... Chàng đến trễ.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp này, ta không đứng đợi nữa. Ta đi bên cạnh.
Lúc đó, từ xa có tiếng chuông ngân vang.
Mà là chuông bạc năm xưa, lắc khẽ trên tóc Kiều.
Một đóa... hóa thành tơ đỏ buộc tay.
Trời vẫn âm. Nhưng không sét. Không gió.
Chỉ còn một đôi người, một sợi tơ hồng, và một thiên mệnh đang bị xé tan... để viết lại.
Comments