Trước mắt sáng nhòa, cậu váng đầu một lúc, rồi mơ màng tỉnh dậy trên chiếc giường bằng gỗ.
Cơn rệu rã lập tức ập đến, Lâm Du toan chạm chân xuống sàn, ký ức nguyên chủ ập vào đầu.
‘Lâm Du’ ở nơi này sống cũng chẳng tốt hơn cậu là bao, cũng cùng là trẻ mồ côi, năm mười lăm tuổi trong một lần vào rừng hái quả muộn thì bị một tên dính thuốc ập đến. Tên kia sau đêm đó cũng rất ăn năn, đón cậu ra khỏi trại mồ côi, tha về căn nhà ở đây, từ đó thành chồng hắn.
Cậu không nhớ rõ ràng kí ức về đêm ấy. Rõ ràng đêm ấy đã ám ảnh nguyên chủ đến mức não tự chọn cách quên đi.
Nhưng phán xét suốt cuộc đời nguyên chủ, Lâm Du khẳng định hắn không hoàn toàn là nạn nhân trong vụ này. Tính khí hắn trước khi có biến cố đã cao ngạo do khuôn mặt xinh đẹp của mình, thường xuyên hái quả đến tối muộn mới về để chòng ghẹo những cực loại đi tuần tra.
Trong lúc bần thần, cậu không để ý đến một đứa bé đang sợ sệt nấp sau tủ gỗ. Đứa bé chừng hai tuổi, nhỏ xíu, sau khi xác định ba không phát hiện mình liền làm liều với tay lên đĩa bánh trên bàn.
Cậu nghe tiếng động, xoay người. Đứa nhỏ giật mình, ngã ra sàn. Đĩa sứ trên bàn cũng vì thế rơi xuống, vỡ thành hai mảnh.
“Oa…” Đứa bé khóc thé, Lâm Du ngỡ ngàng, chưa kịp đứng dậy thì cánh cửa đã mở tung.
“Cậu lại bắt nạt nó nữa.” Một cực tộc cao lớn bước vào, đỡ lấy đứa con trai đang khóc lớn, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. “Con có sao không?”
Đứa nhỏ thấy cha, uất ức rúc vào lòng. Xác định con không sao, Ralph nhìn cậu một tiếng, hiếm khi hạ giọng: “Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quẩn nữa. Cậu hôn mê hai ngày rồi.”
Hắn ghét về nhà, mỗi tháng chỉ về một lần, đưa tiền chu cấp cho người vợ điên này rồi gửi con sang nhà hàng xóm nhờ chăm nom. Hắn biết mình rất có lỗi với người này, nhưng cơn điên loạn mà Lâm Du gây ra cũng không phải nhỏ nhắn gì, đều xuất phát từ đặc tính bẩm sinh, hành hạ cha con hắn.
Nhưng không hiểu sao hai hôm trước đang là giữa tháng mà Ralph đột ngột cảm thấy chuyện không lành, nhất quyết muốn về nhà, bỏ luôn cả việc trong quân đội. Về đến nơi thì phát hiện người này uống hết nửa lọ thuốc ngủ, người đã lên cơn co giật. Hắn vội sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện, may mắn cứu sống kịp.
Hai ngày chăm nom một người hôn mê là hai ngày hắn tự suy ngẫm lại cuộc đời của ‘Lâm Du’, Ralph thở dài, chờ cho Rio đủ tròn ba tuổi, hắn sẽ ly hôn, trả lại tự do cho cậu.
Luật pháp tinh cầu phân định: Nếu phụ huynh ly hôn, con dưới ba tuổi theo người trực tiếp sinh ra. Ralph không thể bỏ rơi con cho một người điên chẳng quan tâm đến sống chết con mình, đành nhẫn nhịn chờ đủ ba năm rồi đón con đi.
Hai cha con xuống dưới lầu, Lâm Du thu dọn mảnh sứ vỡ trên sàn. Đã hai ngày cơ thể này hôn mê, cậu muốn đi tắm. Nhưng vừa mở cánh cửa tủ quần áo ra, một mùi hương nồng nặc làm cậu tái mặt.
Mùi hoa hồng.
Cơn choáng váng ập đến, cậu chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Gương mặt bà viện trưởng lại ẩn hiện trong đầu Lâm Du, phảng phất mùi hoa hồng, cậu nôn đến mức mặt trắng bệch, nhìn như bệnh nhân nan y.
“Còn ổn không?” Giọng nói sau lưng làm Lâm Du giật mình tỉnh lại, cậu xả nước, súc miệng rồi bước ra ngoài.
“Phiền anh đóng cửa tủ giúp tôi.”
Ralph chẳng hiểu gì, nhưng cũng đi đến đóng cửa tủ. Gió từ cửa sổ thổi vào làm mùi hoa hồng loãng dần, rồi mất hẳn. Lâm Du lúc này mới hô hấp bình thường.
“Cuối cùng cũng biết mùi nồng à?” Hắn cười khẩy nhìn cậu. Lâm Du lục lọi trong trí nhớ nguyên chủ, tìm được áo quần một bên góc phòng chưa bỏ vào tủ, đảm bảo không có mùi hương gì mới dám đem vào nhà tắm.
“Anh xử lý mùi trong đó được không?” Lâm Du nhìn Ralph.
“Ghét đến mức đó à?”
Nhận được cái gật đầu của cậu, hắn chờ Lâm Du vào nhà tắm rồi mới đem hết đồ ra phơi ngoài gió. Nước hoa rẻ tiền không giữ được mùi lâu, đến lúc cậu đi ra thì mùi đã hết.
“Đồ ăn tối tôi để dưới nhà rồi, đói thì xuống mà ăn.” Ralph hờ hững, thấy Lâm Du không cáu gắt như ngày thường, giọng cũng hạ đi mấy tông. “Tôi phải về doanh trại. Rio được gửi cho nhà hàng xóm rồi, không làm phiền cậu đâu. Chờ đứa nhỏ đủ ba tuổi tôi trả tự do cho cậu như đã hứa.”
Đã khuya lắm rồi, Lâm Du cũng chẳng muốn làm phiền ai, gật đầu tiễn Ralph. Hắn liếc cậu một cái trước khi lái xe đi khuất.
Bụng đã đói đến cồn cào, cậu mới chịu xuống bếp kiếm gì bỏ bụng. Nhìn nồi cháo trắng nóng hổi, Lâm Du múc ra bát, nếm được vài thìa lại đổ đi.
Chán ăn. Triệu chứng này xuất hiện năm mười hai tuổi, không ngờ đã sang đến tận đây rồi mà chứng đó vẫn còn. Cậu ngao ngán thở dài, quay lại giường suy nghĩ miên man.
Do bị quấy nhiễu suốt mấy trăm năm, các công nghệ khoa học phải phát triển đột phá để chống lại yếu tố bên ngoài, thiết bị hiện đại xuất hiện liên tục.
Tuy nhiên các ngôn ngữ viết dần mất đi. Chữ của người Trái Đất xưa hiện tại không còn ai có thể đọc nữa, vậy nên bỏ sót đi rất nhiều lĩnh vực từng là đỉnh cao-Quan trọng nhất là giới ẩm thực.
Ăn ngon là nhu cầu của sinh vật. Nhân loại tìm cách nấu món ngon mất mấy nghìn năm, đến đời con đời cháu vì sống chung với cực tộc vốn quen ngậm đắng nuốt cay nên cũng bỏ đi văn hóa cội nguồn, đến lúc quay đầu thì đã muộn.
Nhưng Lâm Du không thể hiểu nổi tại sao loài người với những con người quên luôn cả cách sơ chế thực phẩm đơn giản nhất lại có thể sống sót một cách kỳ diệu qua mấy trăm năm loạn lạc thế? Mấy người có não bị cướp giết hết rồi à?
Cậu thề là mười mấy năm học lịch sử cũng không nghĩ nhân loại có thể đâm đầu tự hủy một cách đoàn kết như thế. Cực tộc đem đến đây đủ loại sinh vật tương đồng với sinh vật Trái Đất, thả ra tự nhiên một phát, chúng giao phối với sinh vật bản địa, sinh ra một bầy to tồng ngồng như mấy con voi châu Phi thuở trước, mà thịt nặng mùi đến kinh hồn. Mấy con có thịt còn nguyên mùi vị không đắng như xưa giờ thành đồ cực phẩm.
Nhưng như vậy cũng có lợi cho cậu. Lâm Du liếc sang con heo to như con bò bị đám cực tộc lấy da, lòng lặng lẽ tính toán…
___________________________
Bối cảnh truyện được tham khảo từ bộ "Xuyên không tới dị giới" dưới sự cho phép của tác giả Hina.
31-07-2025
Updated 50 Episodes
Comments
YJ-Jeremy🧀
Bộ này hợp gu quá, yêu sốpp 😋
2025-08-11
1
Thủy Nguyễn
tôi cx đọc bộ ấy hay lắm
2025-09-07
1