Chap 4 – Ba Năm Ánh Sáng Mờ Nhạt

Mưa đổ. Lần này là mưa thật.
Quang Anh ngồi giữa căn phòng lạnh tanh. Vòng gỗ cậu để lại, anh vẫn chưa vứt đi. Mảnh gãy lẫn máu khô, nằm trong chiếc khăn giấy, bị quấn sơ sài như cách người ta băng bó cho một vết thương chẳng ai quan tâm.
Anh mở điện thoại. 7 giờ tối.Lần cuối cậu online là 16:07
Anh bấm gọi
Tút…
Tút…
Không ai bắt máy
Gọi lại. Lại không ai nghe
Anh gục mặt xuống bàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, nghe máy đi… anh xin em…
Ở chỗ cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức.../khóc/
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Thôi nín đi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Cái thằng đó có gì mà mày phải khóc
BỐP!
Han Sara
Han Sara
Mi câm mỏ lại chưa/đánh chị/
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Áh đau!
Han Sara
Han Sara
Mi có hiểu đầu đuôi câu chuyện không mà nói như biết lắm vậy
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái vòng đó là cái vòng mà tao yêu quý nhất bây giờ lại...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nín nha
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không có khóc nữa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hư hết mắt đẹp rồi này...
Hùng đưa tay lau nước mắt trên mí cậu
Bỗng nhiên
Renggg...Renggg
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Điện thoại mày kìa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Alo?/bắt máy/
Đa nv nam
Đa nv nam
Bs:📞Xin chào!Cậu có phải là cậu Hoàng...Đức Duy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞 Là tôi
Đa nv nam
Đa nv nam
Bs:📞Hôm nay cậu Duy có...một lịch khám sức khỏe định kì
Đa nv nam
Đa nv nam
📞Vui lòng cậu đến ngay trong hôm nay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞 Gấp?
Đa nv nam
Đa nv nam
📞Rất gấp ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞 5 phút nữa
Đa nv nam
Đa nv nam
📞Vâng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cúp máy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
An
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chở tao đến viện
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ủa sao vậy
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tự dưng đến bệnh viện làm gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khám định kì
Đặng Thành An
Đặng Thành An
À
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hùng,Linh,Sara đi chung không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đi!
Han Sara
Han Sara
Okee
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ừm
Ở bệnh viện
Tiếng máy đo huyết áp trong phòng khám vang lên từng nhịp đều đều, lạnh lẽo đến rợn người
An,Hùng,Linh,Sara ngồi thẳng lưng, mắt không rời khỏi bác sĩ khi ông đặt tờ kết quả xét nghiệm xuống bàn
Đa nv nam
Đa nv nam
Bác sĩ:/nhìn em, giọng nặng trĩu/Nhiễm trùng máu giai đoạn nghiêm trọng
Đa nv nam
Đa nv nam
Nếu điều trị tích cực và giữ sức khỏe tốt… thời gian còn lại tối đa khoảng ba năm
Căn phòng bỗng im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng kim giây đồng hồ gõ từng nhịp như đếm ngược
Duy khẽ hít một hơi, rồi cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình đang run
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba… năm… nghĩa là… chỉ ba mùa đông nữa thôi sao?
Bác sĩ không trả lời thẳng, chỉ đưa thêm vài tờ giấy hẹn tái khám
Han Sara
Han Sara
/nuốt khan, gượng hỏi/Không còn cách nào khác sao bác sĩ?
Han Sara
Han Sara
Không thể… lâu hơn một chút sao?
Đa nv nam
Đa nv nam
Bác sĩ:Tôi rất tiếc. Nếu có phép màu, thì bệnh nhân phải tin vào nó
Đa nv nam
Đa nv nam
Bác sĩ:Tôi rất tiếc. Nếu có phép màu, thì bệnh nhân phải tin vào nó
Đa nv nam
Đa nv nam
Bác sĩ:Nhưng y học… không thể hứa hẹn những điều ngoài khả năng
Ra khỏi bệnh viện, gió đêm quất vào mặt.Mọi người im lặng suốt chặng đường lái xe, nhưng Duy lại là người phá vỡ sự im ắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Linh,Sara,Hùng,An… đừng nói với Quang Anh được không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mày điên à? Chuyện này làm sao giấu được?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không muốn anh ấy nhìn tao như một người sắp chết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao muốn ba năm này… anh ấy vẫn thấy tao như bình thường
Giọng Duy nhẹ, nhưng từng chữ cứa vào lòng cả đám
Cậu mỉm cười như thể đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không muốn ba năm biến thành ba ngày vì cứ bị thương hại
Lúc ấy, Quang Anh đang ngồi trong phòng họp của một dự án quan trọng.Điện thoại rung liên hồi nhưng anh không nghe. Chỉ đến khi cuộc họp kết thúc, anh mới mở máy.Hàng loạt tin nhắn từ Hùng, nhưng chỉ có một dòng khiến anh chết lặng
Anh lập tức gọi lại.Bên kia, Hòa nói nhanh, giọng khàn hẳn đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📞Mày bình tĩnh nghe tao nói. Duy bị nhiễm trùng máu giai đoạn nặng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📞Bác sĩ nói nếu điều trị tốt thì sống được ba năm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞Ba năm… là thế nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📞Là ba năm, Quang Anh. Không hơn
Cả thế giới như ngừng lại. Anh nghe rõ tiếng máu dồn lên tai, nóng rát, còn tim thì như bị bóp chặt đến ngạt thở
Đêm ấy, Quang Anh lái xe thẳng đến nhà Duy.Đèn phòng khách vẫn sáng. Duy đang ngồi trên sofa, trên bàn là ly trà nóng còn bốc khói
Em ngẩng lên, nở nụ cười quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đến muộn thế? Em tưởng anh bận tới khuya.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ… anh xong sớm
Anh ngồi xuống cạnh em.Em vẫn hỏi han như mọi khi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn gì chưa? Có muốn em nấu mì cho không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Anh chỉ muốn… ngồi đây một chút
Quang Anh đưa tay nắm lấy tay Duy. Bàn tay ấy lạnh lẽo đến mức anh gần như rụt lại theo bản năng, nhưng rồi anh siết chặt hơn, như sợ nếu buông ra thì mọi thứ sẽ tan biến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chớp mắt,hơi bất ngờ/Anh làm gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngủ sớm đi,được không?
Em khẽ gật đầu, để mặc anh siết chặt vòng tay quanh mình.Quang Anh nhắm mắt, nghe tiếng tim cậu đập. Trong bóng tối, anh thầm hứa — ba năm hay bao lâu, anh cũng sẽ ở đây, cho đến khi cậu không còn thở nữa.
_ _ _
Ở một góc khác của thành phố, Linh ngồi tựa vào ghế, mắt nhìn trân trân vào ly cà phê đã nguội lạnh
Han Sara
Han Sara
/đặt tay lên bàn, khẽ lay lay/Linh… em biết chị đang nghĩ gì.
Linh bật cười, tiếng cười ngắn ngủi và gượng gạo
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Em biết sao?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Em biết cảm giác nhìn một đứa bạn của mình chỉ còn sống ba năm là như thế nào không?
Han Sara
Han Sara
/không đáp ngay, chỉ nắm tay Linh, giọng nhỏ nhưng dứt khoát/
Han Sara
Han Sara
Em biết… và em cũng biết ba năm đó vẫn là thời gian
Han Sara
Han Sara
Nếu chúng ta để nó trôi qua trong đau khổ, thì còn tệ hơn là không có gì
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
/cúi đầu, hít sâu/Chị sợ lắm… Sợ một ngày Duy biến mất, rồi Quang Anh cũng biến mất theo
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
/khẽ siết tay Linh, như muốn kéo anh về thực tại/Vậy nên mới phải ở bên họ. Chứ không phải chỉ đứng nhìn từ xa mà lo sợ
_ _ _
Trong khi đó, ở ban công căn hộ của Hùng, An đang dựa vai vào Hùng, gió đêm lùa qua khiến tóc cả hai khẽ bay
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh nghĩ… Duy sẽ nói với Quang Anh chứ?
Hùng trả lời ngay, mắt nhìn xa xăm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Duy không muốn người khác thương hại mình
An im lặng. Một lúc sau mới khẽ thở dài
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy thì… người đau nhất sẽ là Quang Anh
Mọi câu chuyện trong đêm đều xoay quanh một người —Duy.Nhưng chỉ có Duy là vẫn mỉm cười, như thể mọi thứ chưa từng thay đổi.
_HẾT_

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play