[Yoshiki X Hikaru | YoshiKaru] Người Pha Ánh Sáng
Em có thói quen nhìn trời mưa không?
Buổi sáng Tokyo mờ mịt sương. Trời không mưa, nhưng cũng chẳng nắng.
Yoshiki ngồi trong phòng họp tầng 20, nghe tiếng bấm bút liên tục của trợ lý bên cạnh, trong khi biểu đồ dòng tiền hiện lên liên tục trên màn hình.
Mọi người đang tranh luận. Về tăng trưởng. Về chiến lược. Về việc anh cần bay sang Fukuoka đầu tuần tới để thương lượng lại với một đối tác cũ.
Anh nghe. Nhưng đầu óc cứ trôi về nơi khác.
Cụ thể hơn là: một ly cappuccino có rắc bột cacao mỏng, bọt sữa vừa đủ, đặt lên bàn gỗ trong một quán cà phê nằm lọt thỏm trong con hẻm vắng.
Hôm qua Hikaru nói rằng hôm nay quán mở trễ vì có việc riêng.
Yoshiki nhớ rõ câu đó. Nhưng không hiểu sao, ngay giữa cuộc họp, anh lại thấy lòng bồn chồn.
Có thể… là vì dạo này anh ngủ ngon hơn sau khi ghé quán. Hoặc là do hôm qua, lần đầu tiên Hikaru hỏi ngược lại:
Indou Hikaru
“Còn anh thì sao? Trước khi thành giám đốc, anh từng muốn làm gì?”
Trưa hôm đó, Yoshiki rời văn phòng sớm hơn bình thường.
Anh đến con hẻm quen thuộc, tay vẫn cầm điện thoại định bụng trả lời email khi đứng chờ ngoài quán. Nhưng Licht Kaffee đã mở cửa.
Khung cửa vẫn khẽ khàng như mọi lần, nhưng lần này không có tiếng nhạc. Không có mùi cà phê.
Chỉ có Hikaru đang ngồi trên bậc thềm trước cửa, tay ôm một cái chăn mỏng, mắt nhắm nghiền.
Yoshiki thoáng khựng lại.
Tsujinaka Yoshiki
Em mệt à?
Hikaru mở mắt, ngẩng lên chậm rãi. Gương mặt cậu không nhợt nhạt, nhưng đôi mắt có vẻ thiếu ngủ.
Indou Hikaru
Em chỉ hơi đau đầu thôi. Xin lỗi vì không vào đón anh.
Tsujinaka Yoshiki
Không cần đón.
Tsujinaka Yoshiki
*cau mày* Nhưng em không nên ngồi ngoài gió thế này.
Hikaru cười nhẹ, như để trấn an.
Indou Hikaru
Em quen rồi. Ngồi đây dễ thở hơn.
Yoshiki nhìn quanh. Trời vẫn không mưa, nhưng mây đen đã lặng lẽ kéo qua những nóc nhà cao tầng.
Anh thở ra, không nói thêm. Bước vào quán, rồi quay lại với hai ly nước ấm - một cho cậu, một cho mình.
Tsujinaka Yoshiki
Không cần pha cà phê hôm nay đâu.
Anh đặt ly xuống cạnh Hikaru.
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ ngồi một lát thôi.
Hikaru có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng cậu không hỏi vì sao. Chỉ khẽ gật đầu và nhích sang bên, để Yoshiki có chỗ ngồi cạnh.
Khoảng lặng kéo dài.
Không khó chịu.
Không gượng gạo.
Yoshiki nhìn bàn tay Hikaru đang ôm chăn. Dài, gầy, các khớp ngón nổi nhẹ.
Bàn tay của người pha cà phê nhiều năm, cũng có thể là bàn tay từng run lên vì một chuyện cũ nào đó mà anh chưa biết.
Tsujinaka Yoshiki
Trước đây em làm nghề gì?
Anh đột ngột hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài đường.
Hikaru im lặng một chút. Rồi chậm rãi trả lời:
Indou Hikaru
Em từng học y.
Yoshiki quay sang, hơi bất ngờ.
Indou Hikaru
Chưa kịp thành. *cười nhạt*
Indou Hikaru
Em bỏ giữa chừng.
Cậu không trả lời ngay. Chỉ mím môi, ánh nhìn chùng xuống.
Indou Hikaru
Vì em không cứu được người em thương nhất.
Lời đó rơi ra, nhẹ như hơi thở. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Yoshiki cảm giác không khí trước mặt mình lặng hẳn đi.
Hikaru tiếp tục, rất chậm:
Indou Hikaru
Mẹ em. Bị tai nạn xe. Lúc đó em đang thực tập tại một bệnh viện khác. Em không đến kịp. Cũng chẳng ai kịp làm gì.
Yoshiki siết nhẹ ly nước trong tay. Có một cảm giác gì đó không phải là thương hại, mà là… gần gũi.
Vì anh cũng đã từng bất lực. Trước sự mất mát. Trước điều không thể làm lại.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi xin lỗi…
Hikaru nghiêng đầu, mỉm cười.
Indou Hikaru
Em đã học cách pha cà phê từ sau đó. Không để cứu ai. Chỉ để giữ bản thân mình không trôi đi đâu mất.
Yoshiki nhìn cậu rất lâu. Không phải vì lời kể đó, mà vì cái cách Hikaru có thể cười dịu dàng khi nhắc về một điều tan nát.
Một người như thế… sống thế nào suốt hai năm trong quán nhỏ này?
Trời bắt đầu mưa khi đồng hồ chỉ ba giờ chiều.
Hạt mưa đầu tiên chạm xuống vỉa hè như một tiếng gõ nhẹ vào lòng bàn tay.
Rồi dần dày hơn, đều hơn. Không cuồng loạn.
Chỉ là một trận mưa đột ngột của mùa hè, nơi thành phố không kịp bật dù.
Tsujinaka Yoshiki
Em có thói quen nhìn trời mưa không?
Yoshiki hỏi, mắt vẫn hướng ra ngoài.
Indou Hikaru
Em hay nghĩ… nếu trời không mưa, chắc người ta sẽ không bao giờ dừng lại giữa đường.
Indou Hikaru
Không trú, không ngước lên. Không nhớ ra rằng mình đang sống.
Yoshiki bất giác cười. Một nụ cười nhỏ, không thành tiếng.
Tsujinaka Yoshiki
Câu nói của em, đôi khi nghe như triết lý của mấy ông già bảy mươi.
Indou Hikaru
Còn anh thì như người sắp viết hồi ký.
Hikaru đáp ngay, nghiêng đầu trêu.
Indou Hikaru
Ngồi đây, im lặng, nhìn mưa và cà phê nguội.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi vẫn chưa già.
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ là… tôi quên cách sống chậm từ lâu.
Hikaru quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn phản chiếu một điều gì đó rất yên. Một kiểu cảm thông không cần nói ra.
Chiều hôm đó, Yoshiki không quay lại công ty.
Anh ngồi đến khi mưa tạnh, và Hikaru ngủ thiếp đi trong quầy sau, với cái chăn mỏng cuộn ngang người.
Anh đặt ly nước mới cạnh cậu, kéo rèm cửa lại để ánh nắng chiều không rọi vào mắt, rồi lặng lẽ rời khỏi tiệm.
Trên đường về, lần đầu tiên sau nhiều năm, Yoshiki bỏ tai nghe ra khỏi tai, không nghe podcast, không bật nhạc.
Chỉ là tiếng xe, tiếng người, và tiếng mưa còn đọng lại đâu đó trên mái hiên.
Comments