[Yoshiki X Hikaru | YoshiKaru] Người Pha Ánh Sáng
Hương oải hương còn ấm
Sáng Tokyo, gió nhẹ phả qua những con phố nhỏ. Mặt trời chưa lên cao, nhưng hàng cây đã rì rào báo hiệu một ngày nắng đẹp.
Yoshiki rời khỏi cuộc họp sớm hơn dự định. Có lẽ không ai trong công ty ngờ được giám đốc lại rút ngắn lịch trình chỉ vì một lý do kỳ lạ: anh muốn quay lại Licht Kaffee.
Từ hôm Hikaru pha nhầm cà phê, trong anh xuất hiện một khoảng trống.
Không rõ là hương vị thiếu vắng, hay là… người thiếu vắng.
Mấy ngày bận bịu, anh không ghé tiệm được, nhưng tâm trí cứ lặp lại hình ảnh một cậu chủ quán tóc rối, miệng cười như thể chẳng có điều gì trên đời khiến cậu buồn được quá năm phút.
Và hôm nay, anh quay lại. Không nói trước. Cũng không chắc Hikaru còn nhớ.
Cánh cửa gỗ mở ra, chuông reo một tiếng quen thuộc. Không khí trong tiệm vẫn yên như thường.
Lát sau, Hikaru ngẩng lên khỏi quầy, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sáng rỡ.
Giọng Hikaru kéo dài, nghe như tiếng nắng sớm.
Indou Hikaru
Em tưởng hôm nay cũng không gặp được anh nữa.
Yoshiki gật đầu chậm rãi, cởi áo khoác treo lên ghế quen thuộc gần cửa sổ.
Tsujinaka Yoshiki
Công việc xong sớm.
Hikaru cười tươi, quay lưng về phía máy pha cà phê, tay nhanh nhẹn lấy ly thủy tinh có hoạ tiết hoa oải hương.
Indou Hikaru
Em để sẵn ly này từ sáng. Lúc làm em nghĩ: chắc ảnh thích uống lại cái vị hôm bữa. Em đoán đúng không?
Yoshiki nhìn chiếc ly được đặt ngay ngắn lên quầy, làn khói nhẹ bốc lên, mùi hương oải hương thoang thoảng quyện cùng lớp sữa nóng.
Cảm giác quen thuộc khiến anh im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tsujinaka Yoshiki
Ừ. Đúng là tôi nhớ mùi này.
Hikaru đột ngột nói, rồi ngượng ngùng bối rối.
Indou Hikaru
À ý em là… em nhớ khách quen á. Không phải ngày nào cũng có người nghiêm túc như anh ngồi đọc báo mà không dùng điện thoại đâu.
Yoshiki bật cười khẽ, không rõ vì câu nói vụng về hay vì gương mặt đỏ bừng của Hikaru.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi vẫn thấy lạ… em làm cách nào để nhớ từng khách thích vị gì.
Indou Hikaru
Em không nhớ hết đâu. Nhưng với anh thì khác.
Tsujinaka Yoshiki
Khác chỗ nào?
Hikaru nghiêng đầu, chống cằm trên mặt quầy, mỉm cười:
Indou Hikaru
Vì anh là người duy nhất uống latte hoa oải hương mà không thêm đường. Cũng là người duy nhất uống cà phê mà mắt không bao giờ rời khỏi khung cửa.
Yoshiki hơi khựng lại. Không ngờ mình bị quan sát kỹ đến thế. Anh quay ra cửa sổ - nơi ánh nắng đang lấp lánh trên mặt đường.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi thích sự yên tĩnh ở đây.
Indou Hikaru
Vậy anh đừng biến mất nữa nhé.
Yoshiki quay lại nhìn Hikaru. Cậu vẫn cười, nhưng đôi mắt ánh lên điều gì đó khác
Một chút chờ đợi? Một chút dè dặt? Dù chỉ thoáng qua, anh cũng nhận ra.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi không cố ý tránh mặt. *nói khẽ*
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ là bận thật.
Indou Hikaru
Em không trách anh đâu. Chỉ là… hôm qua có khách hỏi em: ‘Anh giám đốc kia nghỉ qua quán cậu chơi rồi hả?’ Làm em buồn mất năm phút.
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ năm phút?
Indou Hikaru
Em là Hikaru mà. Em không biết buồn lâu.
Yoshiki nhìn cậu - người luôn tràn đầy ánh sáng như chính cái tên. Có lẽ vì thế mà anh… quay lại.
Tsujinaka Yoshiki
Em không thay đổi chút nào.
Tsujinaka Yoshiki
Vẫn nói nhiều.
Indou Hikaru
Anh cũng vậy. Vẫn nói ít.
Tsujinaka Yoshiki
Vì tôi không giỏi nói.
Indou Hikaru
Không sao đâu. Miễn là anh còn đến đây.
Không gian lặng đi vài giây. Yoshiki siết nhẹ tách latte, rồi hạ giọng:
Tsujinaka Yoshiki
Tôi sẽ cố ghé thường xuyên.
Hikaru mỉm cười, quay người lau quầy, nhưng đôi tai đỏ ửng không giấu được cảm xúc.
Indou Hikaru
Vậy em sẽ luôn để sẵn một ly oải hương, không đường.
Tsujinaka Yoshiki
Thêm một điều nữa.
Tsujinaka Yoshiki
Đừng pha nhầm như hôm trước.
Hikaru ngẩng lên, lúng túng.
Indou Hikaru
Anh… giận vụ đó hả?
Tsujinaka Yoshiki
Không. Chỉ là…
Yoshiki hạ mắt, nhấp một ngụm cà phê.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi không muốn uống nhầm vị khi em không ở đây.
Hikaru đứng sững. Mất vài giây, cậu mới mỉm cười. Nụ cười dịu dàng hơn mọi lần, như thể mùa đông vừa tan chảy trong lòng ngực.
Indou Hikaru
Vậy anh đến đúng lúc. Em sẽ luôn ở đây.
Ở ngoài, tiếng gió khẽ đưa cánh cửa gỗ va nhẹ vào tường. Trong quán, mùi hoa oải hương quấn lấy nhau cùng những điều chưa nói thành lời.
Comments