[Yoshiki X Hikaru | YoshiKaru] Người Pha Ánh Sáng
Ly latte nguội chưa kịp uống
Hikaru ngồi sau quầy, tay xoay nhẹ tách latte hoa oải hương vẫn còn ấm.
Đồng hồ đã chỉ gần mười giờ sáng, thời điểm quen thuộc mà cánh cửa gỗ thường sẽ phát ra một tiếng ‘keng’ nhẹ, báo hiệu người khách thường ngày của quán ghé qua.
Nhưng hôm nay, tiếng chuông ấy không vang lên.
Không có chiếc áo măng-tô xám nhạt nào bước vào.
Không có đôi giày da gõ nhịp chậm trên sàn gỗ.
Không có cái gật đầu nhẹ và ánh mắt lạnh lùng lướt qua như gió đầu đông.
Hikaru liếc sang chiếc ly đã bắt đầu nguội, rồi nhìn ra khung cửa kính nơi nắng đầu ngày bắt đầu chảy xuống như mật ong. Trong lòng… hụt một nhịp.
Cậu đã quen tới vậy rồi sao?
Tự cười mình, Hikaru đứng dậy, nhấc ly latte khỏi quầy và định rót đi.
Nhưng rồi cậu dừng lại. Thay vào đó, cậu đặt nó vào chiếc khay gỗ nhỏ, mang ra bàn quen thuộc bên cửa sổ bàn của Yoshiki và để nó ở đó như một thói quen cố chấp.
Indou Hikaru
Anh không đến… cũng chẳng sao.
Hikaru thì thầm, như đang tự nói với chính mình.
Indou Hikaru
Nhưng ly latte này, em vẫn pha.
Ngày thứ hai, chiếc ghế ấy vẫn trống.
Hikaru bắt đầu lặng thinh nhiều hơn. Mỗi khi có tiếng chuông cửa, cậu ngẩng lên theo phản xạ rồi lại cụp mắt xuống khi đó chỉ là một vị khách vãng lai.
Cậu thấy mình khờ khạo khi cứ ngóng trông như thể mình là người chờ người yêu về sau một ngày dài.
Nhưng rồi cậu lại nhớ đến những cuộc trò chuyện vụn vặt với Yoshiki - người luôn nhìn như không lắng nghe, nhưng lại nhớ từng chi tiết nhỏ.
Người chẳng bao giờ cười lớn, nhưng mỗi khi gật đầu đều khiến tim người khác ấm lên kỳ lạ.
Ngày thứ ba, Hikaru gần như hết kiên nhẫn.
Đến mức khi chuông cửa vang lên lúc mười giờ kém mười, cậu bật dậy khỏi quầy, suýt làm đổ bình sữa đang hâm nóng.
Yoshiki đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như mọi khi, nhưng có gì đó trong gương mặt anh khiến Hikaru phải chau mày.
Indou Hikaru
Anh đi đâu mất ba ngày vậy?
Hikaru hỏi ngay, chẳng giữ được vẻ điềm nhiên mọi ngày.
Tsujinaka Yoshiki
…Xin lỗi. Tôi có việc đột xuất.
Indou Hikaru
Đột xuất gì mà không nhắn em lấy một lời?
Giọng Hikaru bỗng gay gắt hơn mức cần thiết.
Indou Hikaru
Anh biết em để latte hoa oải hương ở đó suốt mấy ngày không?
Tsujinaka Yoshiki
…Em pha thật à?
Indou Hikaru
Chứ sao? Em là chủ quán, nhưng còn là người, Yoshiki ạ.
Hikaru khoanh tay, lùi về sau quầy.
Indou Hikaru
Mà người thì có trái tim. Anh biến mất như vậy, em tưởng có chuyện gì rồi…
Giọng cậu nhỏ dần, đôi mắt lảng tránh.
Một khoảng lặng dài giữa hai người.
Yoshiki tiến về phía quầy, ngồi xuống chiếc ghế cao quen thuộc.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi bị ngất ở công ty. Làm việc quá sức. Điện thoại cũng không sạc nên không liên lạc được.
Indou Hikaru
*tròn mắt* Anh ngất thật á?
Tsujinaka Yoshiki
*khẽ nhướn mày* Em nghĩ tôi bịa à?
Indou Hikaru
Nhưng cũng không nghĩ anh là kiểu làm việc đến mức xỉu tại chỗ.
Tsujinaka Yoshiki
Em đánh giá tôi cao quá rồi.
Indou Hikaru
…Em chỉ nghĩ anh là kiểu người luôn kiểm soát được bản thân.
Indou Hikaru
*thở dài* Giờ thì em biết là anh cũng biết loạng choạng.
Tsujinaka Yoshiki
Loạng choạng… là từ hơi quá.
Yoshiki nhíu mày, rồi cười nhẹ.
Indou Hikaru
Thật ra… em chỉ hơi lo.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi biết.
Tsujinaka Yoshiki
Vì tôi cũng đã… nhớ quán này.
Yoshiki nhìn ra cửa sổ, nơi những sợi nắng trượt dài trên sàn gỗ.
Tsujinaka Yoshiki
Và nhớ cái cách em làm latte. Dù lần nào cũng vẽ hình như muốn giễu tôi.
Indou Hikaru
Không phải giễu, là tặng!
Hikaru chống tay lên quầy.
Indou Hikaru
Anh thử kiếm nơi nào khác pha hoa oải hương như em đi.
Tsujinaka Yoshiki
Tôi không muốn thử chỗ khác.
Lần này đến lượt Hikaru lặng im.
Yoshiki nghiêng đầu, ánh mắt như thấu đáo hơn bình thường
Tsujinaka Yoshiki
Em giận thật à?
Tsujinaka Yoshiki
Có thật là không?
Indou Hikaru
…Có thể một chút.
Hikaru lẩm bẩm, rồi quay lưng vào trong.
Indou Hikaru
Đợi em tí. Hôm nay em pha cho anh ly đặc biệt.
Tsujinaka Yoshiki
Không phải hoa oải hương?
Indou Hikaru
Có, nhưng thêm thứ khác.
Tsujinaka Yoshiki
…Cái gì?
Indou Hikaru
Ngọt hơn một chút. Đắng sau. Giống như cảm giác chờ một người ba ngày liền.
Giọng Hikaru vọng ra từ phía sau quầy.
Indou Hikaru
Anh uống rồi sẽ hiểu.
Và khi Hikaru quay lại, đặt ly latte lên bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ, lần này là một hình trái tim vẽ nghiêng, kèm một dòng chữ nhỏ xíu bên thành ly:
“Ba ngày là hơi lâu đấy, anh.”
Tsujinaka Yoshiki
Lần sau tôi sẽ không để em phải pha latte một mình nữa.
Indou Hikaru
Tốt. Vì em cũng không muốn pha cho ai khác đâu.
Yoshiki nhấp một ngụm latte, vị ngọt thoảng đầu lưỡi rồi đắng nhẹ ở cuối, y như lời Hikaru nói.
Anh ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên cậu thanh niên đang lau quầy với vẻ cau có nhưng khó giấu được nhẹ nhõm trong đáy mắt.
Tsujinaka Yoshiki
Ngon thật. *khẽ nói*
Tsujinaka Yoshiki
Giống như em vậy.
Hikaru khựng tay, rồi quay sang, môi nhếch nhẹ:
Indou Hikaru
Lần sau mà anh biến mất nữa, em sẽ pha vị mặn.
Tsujinaka Yoshiki
Thế thì tôi không dám trễ hẹn thêm lần nào đâu.
Cả quán lại yên ắng như cũ, nhưng hai người thì không còn như trước nữa.
Comments
Sườn chua ngọt 2k10
Soft quá chủ nhà ơi
2025-07-31
0
Sườn chua ngọt 2k10
Ủng hộ chủ nhà
2025-07-31
0