[BECKYFREEN] CHỊ ƠI...

[BECKYFREEN] CHỊ ƠI...

Nhóc con tên gì?

Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Mẹ gọi con về làm gì thế…? Còn đang dở cả đống việc ở công ty mà
Cô vừa bước qua ngưỡng cửa, tiếng giày cao gót nện từng nhịp đều đều trên nền gỗ
Bộ vest xám tro không một nếp nhăn, tóc búi gọn sau gáy, đôi mắt sắc lướt qua căn phòng quen thuộc mà không buồn dừng lại quá lâu ở chỗ nào
Chỉ có bà Armstrong là vẫn ngồi đó, điềm nhiên nhấp trà bên khung cửa sổ đầy nắng
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Có việc nên mẹ mới gọi con về chứ
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Mẹ không rảnh đến mức muốn phá công việc của con đâu
Giọng bà nhẹ như gió, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo con gái, không vội không vàng
Cô đặt túi xuống chiếc ghế gần đó, không ngồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*khoanh tay, đứng thẳng, mặt không cảm xúc* Vậy rốt cuộc là việc gì? Mẹ nói nhanh đi, con còn phải quay lại họp
Bà không trả lời ngay, đặt chén trà xuống đĩa sứ, xoay nhẹ cổ tay rồi mới thong thả nói
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Mẹ sắp đi du lịch với bạn một tuần
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
…Và? *nhíu mày*
Mỗi lần bà mở đầu kiểu này là y như rằng có gì đó không bình thường
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Bạn mẹ có cô cháu gái, mười tuổi đang nghỉ hè
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Ba mẹ nó đều bận công tác nước ngoài nên không ai trông nom mà nếu giờ bạn mẹ đi theo mẹ, con bé sẽ ở nhà một mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*im lặng vài giây rồi hỏi, giọng đều đều* Thuê người trông là xong mà nói với con làm gì?
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Bạn mẹ không yên tâm để người ngoài trông cháu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Vậy thì mẹ cũng đâu cần lo con không dính dáng gì… khoan đã… mẹ tính giao con bé cho con à?
Giọng cô vẫn bình thản nhưng ánh mắt bắt đầu nheo lại, rõ là không vừa ý
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Chính xác!
Bà búng tay, ánh mắt lấp lánh như vừa nói xong câu thoại trong vở kịch mình đã luyện thuộc từ lâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Mẹ nghiêm túc đấy à? Con còn bao nhiêu việc...
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Trông con bé một tuần thôi! Con không cần dẫn nó đi đâu hết, con bé nó ngoan, tự chơi được
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Chỉ cần có người lớn trong nhà, nấu cho nó ăn, nhìn chừng là đủ *giọng bà dịu lại, nhưng sắc thái không cho phép thương lượng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*thở ra, khoanh tay* Con là giám đốc, mẹ biết mà không phải ngồi chơi xơi nước cả ngày...
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Con cũng là con gái mẹ và là người duy nhất trong nhà có thể trông một đứa nhỏ mà mẹ tin được
Câu cuối cùng được nói ra với sự chắc chắn như thể lời kết trong một bản hợp đồng
Cuối cùng, cô cũng chịu ngồi xuống
Lưng cô vẫn thẳng, vai không buông lơi, đôi mắt nhìn mẹ một lúc rồi khẽ gật đầu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chỉ một tuần
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Ừm *mỉm cười, vừa đủ*
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Freen, vào đây đi con
Từ sau cánh cửa, tiếng bước chân nhỏ chạy lạch bạch vang lên
Một cô bé xuất hiện, ôm một bịch bánh to gần bằng mặt, tóc buộc cao hơi lệch sang một bên, má tròn phúng phính, mắt đen láy đảo quanh phòng đầy hiếu kỳ
Ánh mắt dừng lại ở cô và cô cũng nhìn lại
Bình thường, cô không mấy hứng thú với trẻ con nhưng ánh mắt cô khựng lại đúng một giây khi cô bé ngập ngừng bước tới gần mẹ mình, tay vẫn ôm chặt bịch bánh, như thể sợ người lớn sẽ lấy mất
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Đây là chị Becky! Chị aysẽ trông con mấy ngày tới *nhẹ giọng giới thiệu*
Cô bé ngước mắt lên hơi rụt rè
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chị… ơi… *giọng nhỏ như muỗi, nhưng vẫn đủ rõ*
Cô cũng định đáp một tiếng “Ừ” cho xong chuyện nhưng khi đôi mắt kia chớp chớp nhìn mình, tay bé xíu còn níu góc áo, chẳng hiểu sao giọng cô tự dưng dịu hẳn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Nhóc con tên gì?
Cô bé như được tiếp thêm can đảm, khẽ khàng đáp
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Dạ… em tên Freen
Cô im một chút rồi nghiêng người kéo nhẹ nàng lại gần, cúi xuống nói nhỏ đủ nghe mà cũng đủ khiến cô bé thấy bản thân quan trọng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Sắp tới ở với chị, em phải ngoan không là chị phạt đấy! Nhớ chưa?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*gật đầu cái rụp* Dạ em nhớ rồi!
Mắt sáng lên như sao nhỏ, dù má vẫn hơi đỏ vì ngượng
Cô nhìn nàng, một chút gì đó trong lòng dịu xuống
Không rõ là vì cái giọng ríu rít ấy, hay ánh mắt trong veo như chưa từng biết đến phiền muộn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Ngoan *khẽ cười*
Một nụ cười hiếm hoi — nhẹ như gió thoảng nhưng thật
Cô xoa đầu nàng, không quá mạnh, nhưng đủ để khiến nàng cười tít mắt
Coi vừa xoa đầu nàng, chưa rút tay ra thì tiếng cười khe khẽ của bà Armstrong vang lên từ phía sau
Không lớn, không vội nhưng đầy ẩn ý
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Hiếm lắm mới thấy con gái mẹ cười như vậy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*khựng lại*
Gương mặt cô lập tức trở về vẻ thản nhiên thường ngày – lạnh nhạt, hờ hững
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Con có cười đâu
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Có, rõ ràng là có
Bà nhấp ngụm trà, ánh mắt vẫn dõi theo dáng nhỏ ngoan ngoãn đang đứng sát bên cô
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Nhưng mà thôi, mẹ không trách cười kiểu đó… mẹ thấy cũng yên tâm rồi
Cô không đáp chỉ khẽ liếc sang nàng — mái tóc đen mềm ôm lấy khuôn mặt tròn phúng phính, tay vẫn ôm chặt bịch bánh như sợ ai giành mất
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Thôi, mẹ giao luôn *đặt tách trà xuống*
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Tracy, mang đồ của bé Freen ra xe giúp
Ngay sau đó, một vali hồng be bé được kéo ra, lủng lẳng vài hình dán công chúa tróc viền, bên cạnh là túi thú bông xù mềm nhũn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*hơi cau mày* Mẹ mang đồ tới đây luôn rồi?
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Chứ sao? Mẹ biết thế nào con cũng đồng ý *cười nhẹ, ánh mắt rõ là thắng cuộc*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Con không có thời gian trông trẻ *giọng cô đều đều như đang thông báo tình hình công việc*
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Phu nhân Armstrong (Mẹ cô)
Không cần thời gian chỉ cần có mặt, có cơm, có mắt để nhìn là đủ
Bà nói, rồi liếc sang nàng
Nàng vẫn đứng yên, tròn xoe mắt, y như thể chưa kịp tiêu hóa hết chuyện mình sắp được “gửi gắm” luôn cả người lẫn gói snack
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*thở khẽ* …Chị còn phải quay lại công ty
Rồi cô cúi xuống, đưa tay bế nàng lên mà không hỏi
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*giật mình, tay suýt rớt bịch bánh* Ơ… chị ơi em… em tự đi được mà…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị bế cho lẹ nhóc con đi chậm lắm
Giọng cô không nặng nhưng khiến nàng im bặt
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Dạ... *ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ cô*
Lát sau
Trên xe, nàng ngồi sát cô
Hai chân nhỏ đung đưa, tay vẫn ôm bịch bánh chặt không rời
Mỗi lần ăn, nàng lại bẻ một miếng tí hon như hạt lạc, cẩn thận nhai chậm chậm, miệng mím mím như con gì đó đang nhấm nháp lá non
Cô đang lật tài liệu, nhưng đến lần thứ ba thấy tiếng “rắc” nhè nhẹ vang lên, cô liếc mắt nhìn sang
Khựng một nhịp
Miếng bánh nhỏ đến mức phải nhìn kỹ mới thấy
Nàng lại còn ôm sát túi bánh vào người, hai mắt nhìn lên trần xe, nhai một cách thận trọng như thể… một con thỏ nhỏ đang gặm cỏ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
…Em là thỏ à?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Dạ? *quay phắt sang, tròn mắt*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Mấy con thỏ con ăn kiểu đó không phải thỏ thì là gì? *lạnh giọng, mắt vẫn dõi theo từng động tác nhỏ nhắn kia*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*khẽ cúi đầu, hai má ửng hồng* Dạ… tại bánh ngon á… với lại… em sợ ăn lẹ quá chị không kịp thấy…
Cô im một nhịp nhìn nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
…Vớ vẩn *giọng cô khẽ, ngắn gọn nhưng không có ý trách*
Nàng đỏ mặt, cúi đầu hơn nữa, tay siết chặt bịch bánh, đôi môi mím lại, không biết giấu mình vào đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*rút một miếng snack ra, nhẹ nhàng đút vào miệng nàng* Ăn đi, chị nhìn rồi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play