Không có giá trị - Thấy tui hả? - Phiền phức
Ai cũng vậy..đều sống, đều yêu, đều hết mình vì hiện tại và tương lai. Nhưng nếu biết bản thân chỉ còn 7 ngày để sống?
Y Tá
Nhớ giữ sức khỏe, đừng quá lao lực
Y tá đưa cho hắn một bao thuốc nhỏ, chỉ vỏn vẹn vài viên. Trong số đó, một vài viên thuốc còn có cả hình trái tim đỏ, như khích lệ tinh thần
Hắn nhìn vào lồng bàn tay mình, ánh mắt như mờ đi..
Nguyễn Quang Anh
Đến thời khắc này
Nguyễn Quang Anh
Thuốc còn giá trị gì sao..
Bỗng từ đâu đó, một giọng nói trong trẻo với cái đầu lắc lắc xuất hiện trước mặt hắn
Nguyễn Quang Anh nheo mắt, trong lòng khó chịu, nhưng lại chẳng màn đôi co
Nguyễn Quang Anh
Cậu thì biết gì?
Nguyễn Quang Anh
Tránh đường hộ !
Nghe qua hai câu đó, Đức Duy tròn mắt nhìn hắn, từ tròn tròn thành to to, bộ dạng vô cùng kinh ngạc
Hoàng Đức Duy
A..anh thấy Duy hả?!
Em lắp bắp hỏi, trong đôi mắt hớn hở, hai tay nắm chặt vạt áo phông trắng
Quang Anh nhíu mày, hắn dằn lòng
Nguyễn Quang Anh
* đã sắp chết, còn gặp thằng oắt con này *
Hắn mặc kệ, cố tình lướt qua em. Thế nhưng cái nhíu mày trước đó đã khiến Đức Duy có thêm niềm tin rằng " anh thấy em hả? "
Hoàng Đức Duy
Anh gì ơi, anh đi đâu dạ?
Hoàng Đức Duy
Sao mặt anh quạo quá dạ?
Em lẽo đẽo theo sau hắn, băng qua từng dãy hành lang bệnh viện lạnh tanh mùi cồn và sát khuẩn
Hắn siếc chặt bao thuốc, miệng chửi thầm
Nguyễn Quang Anh
* phiền phức, siêu phiền phức *
Nguyễn Quang Anh
* đã đen còn xui *
Em chạy từ sau sang bên hông, rồi chặn trước mặt hắn, tay chọt chọt eo hắn, môi nhỏ thích thú cười xinh
Hoàng Đức Duy
Anh thấy em không?
Sau 2 giây, hắn đột ngột dừng bước. Đôi tay lớn hơn gấp đôi đột nhiên giữ chặt tay em, dứt khoát
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thôi đi chưa?
Nguyễn Quang Anh
Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà lãi nhãi suốt thế hả?
Lần đầu bị quát thẳng mặt, khiến em nhất thời khựng đứng cả người, đầu tiên là mếu máo chút ít, sau đó liền bĩu môi
Hoàng Đức Duy
A..anh quát Duy..
Nguyễn Quang Anh
Ừ, tôi quát cậu
Nguyễn Quang Anh
Ta quen biết gì nhau?
Em bặm môi, dậm chân bực bội nói, dù đôi mắt đã dâng lên ấm ức
Hoàng Đức Duy
Là anh thấy Duy mà !
Hoàng Đức Duy
Duy phải đi theo anh mới kiếm cơm được chứ !!
Nguyễn Quang Anh giật giật khóe môi, gần như sắp bật ra câu chửi buồn cười nhất
Nguyễn Quang Anh
Cái quái gì?
Nguyễn Quang Anh
Cậu làm như một mình tôi mới thấy..-
Y Tá
Xin lỗi, nhưng anh nói chuyện với ai thế?
Cô Y Tá nhíu mày, lắc đầu
Y Tá
Tôi đưa thuốc cho anh rồi mà?
Y Tá
Sao còn không mau về phòng bệnh nghỉ ngơi thêm?
Nguyễn Quang Anh
Tôi..tôi nói chuyện với..
Y Tá
Làm gì có ai mà anh đòi nói chuyện?
Y Tá
Anh đứng đây chửi rủa cái cây trong góc cũng một lúc rồi đó
Y Tá
Để mọi người còn nghỉ ngơi nữa chứ
Nguyễn Quang Anh sượng cứng người, da gà lẫn da vịt đều nổi lên khắp người, gợn lạnh tóc gáy
Không chần chừ, hắn ôm bao thuốc trong tay, chạy một mạch vào thang máy
Nguyễn Quang Anh
Duma duma!! gặp ma rồi!!!
Phía sau, Hoàng Đức Duy ung dung bay theo đuôi hắn
Hắn ôm tim, nhịp đập mạnh mẽ dường như không kịp kiểm soát, mồ hôi chảy dài hai hàng bên thái dương
Nguyễn Quang Anh
Không sao..không sao rồi..
Đức Duy đột nhiên xuất hiện bên cạnh, em chống hông nhìn hắn, cười tươi hỏi nhẹ
Hoàng Đức Duy
Em nói mà anh hông tin đâu
Hoàng Đức Duy
Có ai thấy Duy ngoài anh đâu?
Nguyễn Quang Anh tròn mắt, không kịp la làng. Hắn bịt miệng nhanh chóng, máu tanh từ trong họng ọc ra chẳng kiểm soát
Hoàng Đức Duy tròn mắt hốt hoảng
Hoàng Đức Duy
Anh..anh bị sao vậy hả?!
Đôi tay hắn vốn to lớn, cũng chẳng đủ sức ngăn dòng máu từ cổ họng ngày một trào ra, lan ra khỏi kẻ tay, nhỏ giọt xuống mặt đất lạnh buốt
Em không ngần ngại ôm chặt lấy hắn trong một giây ngắn ngủi, cái ôm chặt đến nỗi Quang Anh đơ ra, ấm áp đến nỗi hắn chớp mắt vài lần
Hoàng Đức Duy
Không sao..không sao đâu..
Hoàng Đức Duy
Em sẽ giúp anh
Hoàng Đức Duy
Sẽ giúp được thôi..
Em thều thào nhỏ bên tai hắn, như trấn an người đàn ông to lớn. Nhưng người run rẩy lại chính là em, em dùng chính nội lực của mình để cố gắng kìm giữ máu trong hắn
Nguyễn Quang Anh
Đang làm gì vậy..
Hắn nhỏ giọng hỏi, bàn tay ấy chẳng biết từ lúc nào, lại bắt đầu di chuyển đến tấm lưng nhỏ của em, nhẹ nhàng vỗ vài cái
Nguyễn Quang Anh
Tôi không sao đâu
Đức Duy im lặng, im lặng rất lâu, cho đến khi em ngẩn mặt lên, từng giọt nước mắt đua nhau chảy dài, gò má ửng đỏ
Khiến hắn không khỏi hốt hoảng, ngay lập tức giữ lấy vai em
Nguyễn Quang Anh
S..sao vậy?!
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu lại khóc..hả?
Em lắc đầu nguầy nguậy, nấc lên một tiếng nghẹn ngào, tay nhỏ chỉ chỉ vào tim hắn
Hoàng Đức Duy
Sao..sao kì vậy..hức..
Hoàng Đức Duy
Sao tim anh..yếu quá à..
Hoàng Đức Duy
Mạch máu của anh..hức..đều vỡ ra hết rồi
Em càng nói, giọng càng run lên, như một đứa trẻ cố chấp vá món đồ chơi nó thích thú
Hoàng Đức Duy
Nhưng..càng chặn lại..nó càng vỡ ra..
Hắn nghẹn giọng, cổ họng như có ai đó bóp nghẹt, đau đến khó thở. Hắn cười, cười nhạt nhẽo, cười than với thân
Nguyễn Quang Anh
Chặn làm gì chứ..con ma ngốc nhà cậu
Nguyễn Quang Anh
Tôi đâu có nhờ cậu giúp
Nguyễn Quang Anh
Giờ lại khóc sướt mướt thế này
Hắn vừa cười, vừa nói. Bàn tay còn sót hơi ấm của hồng trần áp nhẹ lên má em, hắn nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt bên đôi gò má bông
Em run nhẹ, giữ lấy tay hắn, thút thít hỏi
Hoàng Đức Duy
Bộ..bộ anh không sợ chết hả?
Hoàng Đức Duy
Chết rồi khổ lắm đó..
Cảm thấy con ma phiền phức này cũng không đáng ghét lắm
Nguyễn Quang Anh
Sao lại khổ?
Em mím môi, cúi đầu nhỏ giọng
Hoàng Đức Duy
Thì..không có bạn..
Hoàng Đức Duy
Bị những con ma mạnh hơn bắt nạt
Hoàng Đức Duy
Còn đói nữa..chẳng có bữa nào được no ấm..
Hắn nhìn em, nhìn cái đầu trắng, tròn tròn như con cừu đang thút thít. Trong lòng liền dâng lên cảm giác muốn che chở
Hắn nghiêng nhẹ đầu, nhìn thẳng vào gương mặt ướt nước của em, hỏi
Nguyễn Quang Anh
Cậu đói à?
Hoàng Đức Duy
Anh có cho em ăn không?
Quang Anh không đáp, hắn nắm lấy tay Đức Duy, kéo em ra khỏi thang máy một cách dứt khoát. Em bất ngờ, loạng choạng chạy theo bước chân người trước mặt
Hoàng Đức Duy
Đi đâu vậy?!
Comments
уιυ🦈
Quang Anh lên núi ở dùm em
2025-07-29
74
▪︎°☆Varey ☆°▪︎
Bộ vong hay sao mà hỏi câu nghe khờ ngang vậy🤡
2025-07-29
67
Elirae
ma mà dễ thương như vậy thì gặp hoài cũng đượcc nữa
2025-07-29
61