chương 2

Tg
Tg
:3
———
Ánh sáng yếu ớt dò dẫm qua khe cửa sổ, vẽ trên nền gỗ đen vài vệt sáng mờ nhạt.
Kijay tỉnh dậy giữa hơi thở như vỡ, tim đập rộn, mồ hôi như giọt sương đọng đẫm trên da.
Cậu nhắm mắt lại, cố níu kéo từng mảnh của giấc mơ vừa thoát khỏi nơi hành lang bệnh viện trắng lạnh, nơi máy thở đều đều đều như nhịp sống chờ đợi, nơi giọng nói “Im…” như một lời thách thức và mời gọi.
Cậu nằm yên, cố gắng làm dịu những nhịp rung trong lòng.
Nhưng từng hơi thở nặng nề vẫn khắc sâu vào lòng ngực…
rõ ràng không phải là mơ lạc lõng thời thơ, không phải cơn mê thần kinh ban đêm.
Nó sống động như thể Kisa mái tóc vàng rối, đôi mắt đỏ lừ lạnh lùng vẫn đang đợi ngoài hành lang ấy.
Kijay
Kijay
//chậm rãi mở mắt.//
Trước mặt chỉ là chiếc đèn ngủ nhỏ mờ đỏ em cửa, tường phòng quen thuộc poster trò chơi, giấy note gắn kín tủ sách.
tiếng tích tắc đồng hồ, tiếng quạt trần quay đều, nhịp nhẹ của một đứa chuột nhỏ lỏn trong khe tủ.
Kijay
Kijay
// bật dậy. //
Hoodie Perry mềm mại vẫn ôm sát người, mồ hôi làm nặng vải.
Kijay đứng dậy, bước tới đầu giường, hít một hơi thật sâu rồi ngồi bệt xuống nền phòng chân chạm sàn lạnh nhưng thân mình dính một cảm giác ấm ám của sự sống.
Kijay
Kijay
*có phải mình đang… tưởng tượng không ?*
Kijay
Kijay
Chỉ là ảo giác thôi…
Cậu tự bảo, nhưng chẳng thuyết phục chút nào.
Vì ngay cả khi tỉnh, cậu vẫn thấy trong đầu văng vẳng tiếng mưa rơi và ánh mắt đỏ sắc lạnh của Kisa khiến cậu hơi sợ, rồi lại thấy tò mò đến mức ứa lòng thích.
Chân đi nhẹ nhàng, cậu rời khỏi phòng, bàn chân trần lướt trên nền gỗ tĩnh lặng của hành lang.
Hơi thở dài dần ổn định hơn khi mở cửa bếp.
Những cánh tủ in lên bóng cửa đêm và tiếng ù nhẹ từ tủ lạnh đập vào không gian im lặng gần như tuyệt đối.
Kijay
Kijay
// luồn tay vào tủ. //
Một lon sữa đậu nành nhẹ nhàng trượt vào tay cậu.
Kijay
Kijay
// đóng tủ lạnh lại bằng tiếng “cạch” nhỏ. //
Kijay
Kijay
//Mở lon, hớp một ngụm. //
Vị lạnh đậu chảy qua cổ họng như dòng nước thanh lọc, nhưng trong lòng cậu vẫn sục sôi.
Cậu ngồi bệt xuống sàn bếp, dựa lưng vào tủ lạnh.
Không gian đêm như đang im lặng lắng nghe.
Giữa bóng đêm, Kijay cất lời thì thầm
Kijay
Kijay
Là mơ thiệt… hay là có thật nhỉ?
Cậu nhìn lon sữa, ngón tay run nhẹ.
Tâm trí vẫn đọng lại hình ảnh Kisa, thần thái lạnh lùng như đứng giữa giấc mơ vô hình.
Kijay
Kijay
“Mày mới phải sợ tao.”?
Những câu thoại ấy cứ lặp đi lặp lại như tiếng vọng trong tâm.
Cậu nhắm mắt lại, để âm thanh vang lên trong cơn hỗn loạn của cảm giác.
Trong đầu, cậu tưởng tượng một lần nhỏ: nếu mình có thể bước lại vào giấc mơ ấy, liệu sẽ gặp lại người kia? Người mà bất chấp mọi lời đuổi khéo, cậu vẫn muốn ở bên, dù chỉ trong 5 phút, dù chỉ trong 1 phút.
Cậu bước về phòng, đẩy cửa nhẹ, ánh sáng bình minh đầu ngày vẫn chưa kịp chạy vào.
Kijay không ngủ lại ngay.
Cậu đứng lặng một lúc giữa phòng tối, tay nắm hờ cửa.
Tia sáng đèn ngủ lướt qua khung ảnh cũ đặt trên bàn học.
một tấm hình gia đình.
Cha mẹ cười rạng rỡ, còn cậu năm mười tuổi, tay cầm thú bông, mắt sáng rỡ không khác bây giờ là mấy.
Kijay
Kijay
Giấc mơ đó… mình phải ghi lại.
Cậu lặng lẽ bật đèn bàn, kéo ghế ngồi xuống, mở quyển sổ da nhỏ mà cậu thường dùng để vẽ nguệch ngoạc.
Trang giấy còn thơm mùi mực.
Cậu lật ra một trang trắng mới, cầm bút, rồi viết:
Ngày… Giấc mơ đầu tiên: Mình tỉnh dậy giữa hành lang bệnh viện. Có mùi thuốc, trống trải. Gặp một người tên Kisa. Tóc vàng, mắt đỏ. Nhìn mệt và cọc tính. Nói rất ít. Rất lạnh. Mình bị đuổi nhưng vẫn nói chuyện. Kì lạ là mình không sợ. Ngược lại… mình thấy muốn quay lại.
Kijay đặt bút xuống, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc của mình.
Có chút gì đó chân thật hơn cả thực tại.
Từng chữ như dính lại cái cảm giác ngột ngạt nhưng không hề muốn rời.
Cậu ngồi đó, lặng lẽ một lúc.
Ngoài cửa sổ, bầu trời còn chưa sáng.
Màn đêm dày như một tấm chăn đen phủ xuống khu dân cư đang ngủ yên.
Kijay
Kijay
Không muốn ngủ lại chút nào…
Thật ra, tim cậu vẫn còn đập nhanh.
Không phải vì sợ mà vì chưa muốn thoát khỏi cảm giác ấy.
Giống như vừa rơi vào một thế giới đầy bí mật và không thể nào quay lưng.
Kijay quay lại bàn máy tính.
Cậu khởi động máy, màn hình xanh dương lóe sáng trong bóng đêm. Ánh sáng từ màn hình đổ bóng lên gò má cậu khuôn mặt thiếu niên 17 tuổi, ánh mắt chưa chịu buông những mảnh vụn mơ mộng.
Cậu mở game Minecraft lên , Nhạc nền nhẹ, giao diện quen thuộc.
Cậu tạo một thế giới mới, đặt tên: “KISA_69”.
Không có lý do gì cụ thể. Cái tên ấy chỉ đơn giản… khiến cậu không thể quên.
Nhân vật bắt đầu từ bãi cỏ rìa rừng. Cậu điều khiển nó chặt gỗ, đốt lửa, dựng lều. Tay vẫn chơi, nhưng đầu thì nghĩ về một chiếc giường trắng, ống truyền nước nhỏ giọt, và đôi mắt như khói đỏ lặng lẽ.
Mỗi bước trong game, mỗi cú click chuột, như đang giữ cậu lại gần giấc mơ ấy dù chỉ là một chút.
Khi đồng hồ chỉ 5:38 sáng, rèm cửa sổ khẽ chuyển màu. Từ xám chì sang lam lợt. Bình minh mơ màng như hơi thở đầu ngày, chưa đủ sáng để đâm xuyên tâm trí nhưng đủ khiến mắt cậu chớp nhẹ.
Kijay dựa lưng ra ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Kijay
Kijay
Nếu mình ngủ lại… liệu có gặp lại không?
Cậu mím môi, rồi nhẹ nhàng lưu lại thế giới game, thoát ra.
Cậu nhìn về phía chiếc giường, vẫn còn lộn xộn sau cú bật dậy lúc nãy.
Nhưng thay vì nằm xuống, cậu mở điện thoại, đặt báo thức lúc 10 giờ sáng.
Kijay
Kijay
Ngủ trễ tí cũng không sao.
Cậu mỉm cười nhẹ, rồi quay lại màn hình, click chuột lần nữa.
Kijay
Kijay
KISA_69
Kijay nhắm mắt lại lúc hơn sáu giờ sáng.
Ngoài trời, chim đã bắt đầu hót rải rác từng âm đơn. Hơi gió luồn qua khe cửa sổ, thổi nhẹ vào tóc. Căn phòng vẫn vậy thân thuộc, yên ổn, và chẳng có gì đáng sợ cả.
Cậu thở nhẹ, tay khẽ siết mép chăn, mi mắt rung lên như chờ đợi một chuyến đi. Một hành trình trở lại giấc mơ nơi hành lang dài như vô tận, nơi có cánh cửa trắng mở ra một thế giới lạnh lẽo. Nơi cậu mong gặp lại một đôi mắt đỏ không chào đón mình.
Nhưng lần này không có cánh cửa. Không có hành lang. Không có Kisa. Chỉ là một giấc mơ nhạt nhòa như bao giấc mơ vô danh khác : những con số, một sân trường, vài người bạn cũ đi qua rồi tan biến như khói. Kijay lơ lửng giữa giấc mơ ấy như một người khách đi lạc không có điểm đến, không có ai đang đợi.
Cậu biết , cảm giác trống trơn đó báo hiệu rõ ràng.
Kijay
Kijay
anh không ở đây…
Cậu thức dậy lúc gần trưa. Cảm giác hụt như vừa bước tới một ranh giới… nhưng không ai mở cửa. Cậu nằm yên, nhìn trần nhà, tim không còn đập mạnh như lần đầu, chỉ còn buồn bã lặng lẽ kéo dài như dư vị của thứ kẹo ngọt đã tan trong miệng từ lâu.
Kijay
Kijay
Không gặp được…
Kijay
Kijay
//thở nhẹ. //
Không buồn, nhưng có chút tiếc.
Ở một nơi khác, rất xa… Một căn phòng bệnh viện thật sự. Ánh sáng trắng phản chiếu lên mái tóc vàng đang rối vì chưa kịp chải. Kisa ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, mắt dõi ra ngoài trời nơi gió thổi ngang mái bệnh viện và những cánh chim nhỏ vụt qua nhanh. Anh thức dậy từ lúc 5 giờ sáng, theo đúng thói quen nội trú kéo dài từ năm 15 tuổi. Cơ thể anh không khỏe, nhưng trí óc chưa bao giờ cho phép mình mơ màng lâu. Giấc ngủ với anh luôn là một sự miễn cưỡng và nếu có mơ, thì cũng là những chuỗi hình ảnh mờ nhạt trộn giữa tiếng máy thở và mùi khử trùng.
Nhưng sáng nay có gì đó khác thường. Anh nhớ mơ. Và… có tiếng ai đó nói chuyện rất dai, rất trẻ con. Anh không nhớ mặt. Chỉ nhớ một cái áo hoodie màu xanh có hình mỏ vịt. Anh nhíu mày, rồi khẽ lắc đầu. Chắc là một phần của mớ ý thức rối loạn trước khi tỉnh. Còn Kijay, sau khi thức dậy, cậu nhìn chăm chăm vào trang sổ tay đêm qua. Những dòng chữ vẫn còn mới, nét mực chưa phai. “Mình bị đuổi nhưng vẫn nói chuyện. Kì lạ là mình không sợ. Ngược lại… mình thấy muốn quay lại.” Cậu khẽ thở dài, rồi viết thêm vào bên dưới: Đêm thứ hai: không gặp. Có lẽ vì… anh đang thức.
——-
Bệnh viện buổi sáng tràn ngập ánh sáng lạnh.
Không phải ánh sáng của mặt trời mà là ánh sáng từ những bóng đèn trắng treo dài trên hành lang, chiếu thẳng xuống tường sơn bạc màu và nền gạch bóng loáng không tì vết. Mọi thứ đều sạch. Sạch đến mức vô trùng. Sạch đến mức vô cảm. Kisa ngồi dựa vào thành giường, mắt nhìn trần nhà. Máy truyền dịch vẫn nhỏ giọt đều, kêu từng tiếng tách tách như đang đếm từng giây anh còn sống.
Bên ngoài, hai y tá trẻ đi ngang. Họ tưởng anh ngủ. Anh nghe rõ tiếng thì thầm, như kim xuyên qua lớp gối.
Y tá 2
Y tá 2
Tội ghê.
Y tá 2
Y tá 2
Mới có hai mươi mốt tuổi mà cứ phải nằm riết ở đây.
Y tá 1
Y tá 1
Gia đình giàu mà.
Y tá 1
Y tá 1
Bị gì cũng lo được hết.
Y tá 1
Y tá 1
Chứ người thường tụi mình chắc không sống nổi đến giờ.
Giọng họ nhỏ, nhưng đủ để lách qua cánh cửa khép hờ như một lưỡi dao mảnh.
Một trong hai người cười khúc khích.
Y tá 1
Y tá 1
Mỗi lần gặp ảnh là rợn người.
Y tá 1
Y tá 1
Mắt đỏ, mặt lúc nào cũng cau có như giận cả thế giới.
Y tá 2
Y tá 2
Ờ.
Y tá 2
Y tá 2
Mà có ai tới thăm đâu.
Y tá 2
Y tá 2
Gia đình cũng toàn gửi tiền chứ mấy khi thấy mặt.
Kisa
Kisa
// Nhắm mắt lại //
Kisa
Kisa
* Đúng rồi.*
Kisa
Kisa
*Mình không được phép phản ứng.*
Nếu mở miệng bây giờ, anh sẽ nói điều gì đó khiến cả hai không dám bén mảng tới đây lần nữa.
Nhưng mà làm vậy để làm gì?
Lâu rồi anh cũng chẳng có nhu cầu làm người ta bớt sợ mình.
Kisa
Kisa
*Tôi có cần các người thương hại không?*
Kisa
Kisa
* Tôi có mời các người bước vào giấc mơ tôi không?*
Kisa
Kisa
* Có bao giờ ai hỏi tôi thấy gì khi nằm đây ngày này qua tháng khác không?*
Anh không nói ra những câu ấy.
Chỉ giữ trong lòng, để từng câu từ rỉ máu như giọt dịch trong ống truyền đang chạy dọc tay.
Một giọng khác khẽ cất lên sau đó, nhẹ hơn, nhưng cũng không kém phần sắc lẹm.
Y tá 2
Y tá 2
Nghe đâu ba mẹ cậu ta bận điều hành mấy công ty lớn.
Y tá 2
Y tá 2
Nên từ nhỏ là đã ở viện với bảo mẫu rồi.
Y tá 2
Y tá 2
Tội mà…
Y tá 1
Y tá 1
Tội hả? Nhiều tiền như vậy mà kêu tội? Tao tội cho những đứa nghèo không đủ tiền mua thuốc hơn.
Cả hai bật cười nhỏ.
Bước chân xa dần.
Căn phòng lại trở về yên lặng.
Kisa
Kisa
// Mở mắt //
Ánh sáng trần phòng vẫn trắng nhợt, chói và vô vị như mọi ngày. Anh thở ra một tiếng rất khẽ như thể không muốn để ai biết mình đang thở. Rồi, gần như thì thầm với chính mình.
Kisa
Kisa
Tiền có mua được giấc ngủ yên không ?
Kisa
Kisa
Tiền có mua được một cơ thể khoẻ mạnh không?
Kisa
Kisa
Cũng không mua được một giấc mơ có người ở lại.
Anh nhớ… mơ thấy một cậu nhóc nói nhiều. Đeo áo hoodie xanh, tóc đen, mắt xanh lục. Hỏi quá nhiều. Lì quá mức. Nhưng… cũng là người duy nhất từng ở lại hơn 2 phút trong cái nơi đáng sợ đó. Kisa nhắm mắt lại. Lưng tựa giường, tim đập chậm.
Kisa
Kisa
Mình ghét kiểu người đó.
Kisa
Kisa
Ồn ào.
Kisa
Kisa
Vô duyên.
Kisa
Kisa
Tò mò.
Kisa
Kisa
…Nhưng ít nhất, cậu ấy không giả vờ thương hại.
Tay anh nắm chặt ga giường. Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm lên trần, đôi môi mím lại nhưng trong đáy mắt, một lớp nước mỏng loang nhẹ như sương. Không ai thấy được. Không ai phải thấy. Anh là Kisa. Người bệnh lý trí. Người giàu nhưng không có nổi một người bạn. Người có quyền từ chối tất cả… …Nhưng không thể từ chối việc cô đơn gặm nhấm mình như con thú đói trong đêm.
Hot

Comments

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

ê bà này viết hay mà s phờ lóp quá😭

2025-07-31

3

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

ê sao nói cục dàng của tui như v😔

2025-07-31

1

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚

tội anh Luân Trọc Tây Ninh quá😔😭

2025-07-31

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play