Dẫu Chỉ Một Ngày [ Kisakijay - Kijaykisa ]
chương 3
Kisa kéo chăn lên ngang ngực, tựa đầu vào gối, nhắm mắt lại.
Đêm chưa đến.
Mặt trời còn treo ngoài cửa sổ tầng 12, rọi ánh sáng vàng lợt vào căn phòng trắng xoá.
Nhưng cơ thể anh đã mệt, mệt theo kiểu không có lý do, không có điểm bắt đầu, chỉ là mệt mỏi đã ăn sâu vào trong máu.
Như thể từng tế bào cũng thở hắt ra một cách chán chường.
anh thì thầm, tay vẫn còn cắm kim truyền.
Nhưng giấc ngủ vừa kịp mơn man trên hàng mi, thì tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng.
Tiếng giày cao gót.
Giọng phụ nữ.
Y tá 1
Lại phòng 512 hả? Chậc… phòng của ‘hoàng tử cọc tính’ đó.
Một tiếng cười nhẹ.
Rồi một giọng khác, tỏ vẻ đã quen với chuyện này.
Y tá 2
Nhà ảnh tài trợ cả tầng này mà.
Y tá 2
Muốn y tá cũng phải lựa lời nói chuyện.
Y tá 3
Nghe nói từ nhỏ tới lớn sống ở viện luôn hả?
Y tá 1
Ừ, mà không có bạn bè gì hết.
Y tá 3
Cũng đúng thôi, nhìn mặt là thấy muốn né rồi.
Không cử động.
Không phản ứng.
Chỉ mở mắt ra một hành động nhỏ, nhưng trong tâm trí anh, là như bật dậy khỏi giấc mơ đẹp bị phá hỏng.
Y tá 2
Hôm bữa tao thấy ông bác sĩ loáng thoáng cầm hồ sơ bệnh của ảnh… Mà nghe đâu là không sống được bao lâu nữa.
Y tá 3
Thiệt hả? Trời, còn trẻ vậy mà… Nhưng mà công nhận, mặt ảnh nhìn lúc nào cũng như kiểu… đang ghét mọi thứ á.
Y tá 1
Ờ thì ai biểu có bệnh mà còn chảnh.
Y tá 2
Tao nghe đồn… ảnh từng quát cả y tá trưởng đó.
Y tá 2
Mà người ta còn đang cố thay băng cho ảnh.
Y tá 3
Chắc sắp chết nên nổi loạn lần cuối á.
Kisa cắn chặt môi dưới.
Tay nắm ga giường tới mức trắng bệch.
Y tá 2
Tao nghe mẹ tao nói… gia đình nó giàu tới mức bệnh viện phải ưu tiên phòng này cho riêng ảnh.
Y tá 2
Bao nhiêu người bệnh nặng khác phải chờ phòng.
Y tá 1
Biết sao không? Ba mẹ có tiền nhưng không có thời gian.
Y tá 1
Nên vứt nó vô đây như món hàng lỗi á.
Hai trong ba người phá lên cười.
Y tá 1
Chứ sao nữa? Đẹp trai, giàu, mắc bệnh di truyền, không có bạn, không ai thương, không sống được lâu.
Y tá 1
Gói combo thảm thương đấy.
Y tá 3
Nghe như nam chính truyện buồn.
Nhưng tiếng vọng lọt vào từng khe nhỏ như từng mũi tên.
Mỗi từ “không sống được lâu”, mỗi lần “tội”, “thương hại”, “giàu nhưng cô đơn”… là từng lát dao cắt vào cái phần trong Kisa luôn cố giữ kín.
Y tá 1
Tao cá là nó sẽ không qua nổi tới sinh nhật 22 tuổi đâu.
Y tá 2
Cũng nên chuẩn bị sẵn giường trống.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Im lặng.
Một lúc sau, chỉ còn tiếng máy truyền dịch nhỏ từng giọt.
Rồi tiếng máy điều hòa.
Rồi tiếng lòng đang gào nhưng không phát ra thành âm.
Kisa vẫn nằm yên.
Mắt mở, nhìn trần nhà không chớp.
Tim vẫn đập.
Máu vẫn chảy.
Kisa
Nếu mai mình chết… thì ai sẽ khóc?
Kisa
Mấy người đó à? Sẽ nói ‘tội ghê’ rồi ăn sáng như bình thường thôi.
Kisa
Sẽ ký hợp đồng tiếp theo.
Kisa
Gửi hoa trắng cho đủ lễ nghi.
Anh nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính.
Bầu trời tím thẫm, không có chim.
Không có ai.
Không phải giấc ngủ yên.
Mà là kiểu ngủ trượt khỏi thực tại khi cơ thể đã quá mệt để phản kháng, còn tâm trí chẳng đủ sức gồng lên làm gì nữa.
Không có ý định bước vào giấc mơ. Chỉ là… ngã xuống, rồi chìm đi.
Và như lần trước, không gian bệnh viện u ám lại dần hiện ra, mờ nhòe, kéo anh vào.
Lần này, anh không ngồi trên giường.
Anh đứng giữa hành lang trắng loang ánh đèn lạnh, một mình.
Cho đến khi nghe tiếng gì đó từ đằng xa. Rất nhỏ.
Rất quen.
Kijay
…rồi em mới nói với mẹ em là, ‘Thôi con ăn cơm nguội cũng được, mẹ đừng đi nấu lại cho mất công!’ mà bà vẫn quay lại nấu nóng như điên luôn á! Xong cuối cùng bà ăn hết chén cơm đó, còn em ăn mì gói.
Cậu nhóc đó lại là cậu nhóc đó đang ngồi vắt vẻo trên băng ghế hành lang, chân đung đưa, tay cầm lon nước gì đó lấp lánh trong ánh đèn.
Cậu mặc chiếc hoodie mỏ vịt màu xanh dương như cũ, tóc đen rối bù, và đôi mắt xanh lục lần này còn sáng hơn cả đèn bệnh viện.
Cậu nhóc đó lại là cậu nhóc đó đang ngồi vắt vẻo trên băng ghế hành lang, chân đung đưa, tay cầm lon nước gì đó lấp lánh trong ánh đèn.
Cậu mặc chiếc hoodie mỏ vịt màu xanh dương như cũ, tóc đen rối bù, và đôi mắt xanh lục lần này còn sáng hơn cả đèn bệnh viện.
Kijay
…À, còn có vụ hôm bữa tui đi mua bánh mì nha, tui tưởng cầm tờ 100k, ai ngờ cầm lộn 10k.
Kijay
Đứng đếm từng tờ trong ví như đứa khố rách luôn á trời ơi.
Kijay
Lần này ngủ đúng giờ hơn bữa trước nên gặp được anh rồi, hên ghê.
Kijay cười, chân không ngừng đung đưa.
Kijay
Anh nhớ em đúng không? Lần trước anh đuổi em á.
Kijay
Vậy là ấn tượng mạnh ha?
Cậu cười tít mắt, rồi nghiêng đầu.
Kijay
Mà… lần này anh không đuổi em nữa hả?
Anh bước chậm tới, giữ khoảng cách, ánh mắt cảnh giác như đang đối diện với một loài sinh vật không rõ có nọc độc hay không.
Kisa
Làm sao mày vào được đây?
Kijay
Thì… em ngủ rồi mơ thôi.
Kijay
Mà chắc tại đầu em lạ nên mơ đúng giấc mơ của anh.
Kijay hớn hở móc ra một quyển sổ nhỏ từ trong túi hoodie (không rõ vì sao trong mơ vẫn có), vỗ vỗ.
Kijay
Đây là nhật ký mơ đó.
Kijay
Em ghi: Giấc mơ Kisa phiên bản 2. Chấm điểm trải nghiệm, chèn ảnh minh họa sau.
Kijay
Thì anh cứ mặc em kể thôi, đâu ai bắt anh trả lời đâuu.
Kisa ngồi xuống chiếc ghế cách cậu hai bậc, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn sắc như lần đầu: đề phòng, lạnh, và không thân thiện.
Kijay vẫn tiếp tục, như thể hoàn toàn không để ý.
Kijay
Anh biết ngoài bệnh viện có siêu thị to lắm không? Em hay tới đó chơi mấy cái máy gắp thú, toàn thua không à.
Kijay
Có lần tui bắt được một con thỏ, vui quá hét ầm lên, xong quay qua thấy ai cũng nhìn như điên.
Kijay
Em thích nhất là mấy buổi tối trời mát, đi dạo với mẹ, mua xiên que ăn ven đường.
Kijay
Chỗ em bán xiên bạch tuộc ngon lắm á!
Kijay
À, anh biết nước ngọt có vị đào chưa? Có loại uống như nước hoa luôn, ghê mà nghiện…
Kisa không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn xuống nền hành lang như thể đang cố tưởng tượng cái thế giới đầy những xiên bạch tuộc, lon nước vị đào, ánh đèn siêu thị, và tiếng cười giữa đám đông.
Một thế giới mà anh chưa từng đặt chân tới.
Kijay
Hôm bữa tui thấy pháo hoa, em nghĩ giá mà kéo được một người cùng ngồi trên mái nhà coi thì vui á.
Kijay
Chắc anh chưa từng leo lên mái nhà đúng không?
Kijay
Chân đất chạm ngói nóng ban ngày mà mát lạnh ban đêm dễ ghiền lắm luôn.
Cuối cùng, Kisa lên tiếng.
Nhỏ.
Rất nhỏ.
Kisa
Mày sống trong phim à?
Kijay
Nhưng không hoàn hảo.
Kisa tỉnh giấc.
Không hẳn bừng tỉnh. Cũng không hoảng hốt.
Chỉ là… mở mắt ra.
Ánh sáng trắng đã nhạt màu buổi chiều. Tiếng máy điều hòa vẫn đều đều.
Tiếng máy truyền dịch vẫn tích tắc đều như gõ cửa từng tế bào.
Mọi thứ không đổi.
Như chưa từng có gì xảy ra.
Cậu nằm yên, mắt mở, nhìn trần nhà trắng toát nơi vết nứt hình chữ V vẫn còn đó, quen thuộc đến mức cậu không còn nhìn thấy nó nữa.
Nhưng hôm nay, đôi mắt cậu dừng lại ở đó lâu hơn một chút.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghiêng đầu, nhìn sang chiếc ghế trống bên cửa sổ.
Không có ai.
Tất nhiên là không có ai.
Không có một cậu nhóc mặc hoodie xanh, không có mái tóc đen rối bù, không có đôi mắt xanh lục rực rỡ, và càng không có những câu chuyện vô nghĩa về xiên que, nước ngọt, pháo hoa hay kem ốc quế.
Chỉ là giấc mơ.
Một giấc mơ kỳ lạ, bất thường và một phần nào đó… quá ấm áp để là thật.
Kisa chống tay ngồi dậy, chăn trượt khỏi người, lộ ra tay trái còn cắm kim truyền.
Cậu ngồi đó, im lặng như tượng.
Kisa
…Lần thứ hai. //lẩm bẩm.//
Đầu cậu bắt đầu phân tích, như mọi lần.
Kisa
* Có thể não bộ đang phản ứng với thuốc mới.
Có thể cậu ấy là hình ảnh từ đâu đó, ghép lại từ các bệnh nhân khác.
Có thể… đó là phản xạ tâm lý, tạo ra một người bạn trong mơ để đối thoại, vì ngoài đời cậu không có ai để nói chuyện.
“Người bạn tưởng tượng.” Cậu cười nhẹ. Âm thanh khô như giấy. *
Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ hé, mang theo mùi nước sát trùng lạnh ngắt.
Kisa
Người bạn tưởng tượng mà… không biết im lặng…
Kisa chống cùi chỏ lên đầu gối, vùi mặt vào hai tay.
Kisa
Tại sao lại là kiểu người như vậy?
Một phần nào đó trong cậu không hiểu nổi.
Nếu tâm trí cậu tự tạo ra một người bạn, thì đáng lý ra, phải là một ai đó im lặng như cậu, lý trí, ít nói, ngồi yên mà nghe nhạc cổ điển một người mà cậu có thể chịu được.
Nhưng không.
Thay vào đó là một kẻ phiền phức.
Ồn ào như con mèo con bị nhốt trong hộp.
Hồn nhiên đến mức đáng ghét.
Kisa
Chỉ là một phản ứng phụ trong não.
Kisa
Một cơ chế tự vệ nào đó.
Kisa
Giống như người ta mơ thấy người thân đã mất.
Rồi cậu rút tay khỏi mặt, ngẩng lên.
Ánh mắt chạm vào tấm kính cửa sổ nơi phản chiếu khuôn mặt gầy gò, tóc rối, đôi mắt đỏ đã mệt mỏi.
Kisa
Nhưng tại sao… mình lại thấy…
Câu đó thoáng qua trong đầu như làn khói.
Mỏng.
Nhanh.
Nhưng dai dẳng.
Kisa siết nhẹ tay lên ống tay áo bệnh nhân.
Kisa
Mình không cần bạn bè.
Kisa
Mình chỉ cần bình yên mà sống nốt phần đời còn lại ít ồn ào nhất có thể.
Thế mà trong hai đêm ngắn ngủi… đã có một cái bóng ồn ào cắm trại trong tâm trí cậu.
Kể đủ chuyện, nhăn nhó, cười toe, và vô tư kéo cậu ra khỏi vũng bùn nội tâm.
Một cái bóng không thật.
Một người bạn tưởng tượng.
Kisa nhắm mắt lại, ngả người ra giường.
Kisa
Mai sẽ không mơ thấy nữa đâu.
Kisa
Vì người như thế… không tồn tại ngoài đời thực.
Căn phòng bệnh viện yên lặng đến tàn nhẫn.
Tiếng máy truyền dịch nhỏ như tiếng tích tắc đếm thời gian lùi.
Cả người Kisa như bị đóng băng bởi ánh đèn trắng âm u trên trần nhà.
Không ai trong phòng.
Không ai trong hành lang.
Không một lời gọi tên.
Cậu lặng lẽ kéo tay áo lên.
Cánh tay trái phủ đầy những vết bầm cũ, những dấu kim mờ nhạt, vài vết tím ngắt chưa kịp tan.
Chỗ da đó chai lên, lốm đốm như tấm bản đồ bị chọc thủng.
Mỗi lỗ nhỏ là một ngày.
Một lần lấy máu.
Một liều thuốc.
Một lần “giữ lại được”.
Một lần “chưa chết”.
Cậu nhìn cánh tay ấy một lúc lâu.
Mắt không chớp.
Môi không cử động.
Cơ mặt trống rỗng như tường bệnh viện.
Rồi bất ngờ, kí ức bật về.
Cậu còn nhớ.
Khi còn nhỏ khoảng sáu tuổi cậu từng háo hức lắm mỗi lần y tá bảo.
Y tá cũ.
Mẹ cháu có thể ghé thăm hôm nay.
Cậu ngồi dậy từ sớm.
Tóc chải thẳng.
Mặc cái áo sơ mi có hình con thỏ con.
Đặt sẵn quyển vở tô màu đẹp nhất lên bàn.
Bên cạnh là con hươu đồ chơi bằng nhựa đã gãy mất một tai.
Cậu không nhớ rõ gương mặt mẹ.
Chỉ nhớ …
Y tá cũ.
“Hôm nay, bà ấy sẽ đến.”
Rồi trời đổ mưa.
Cửa phòng không mở.
Không ai đến.
Cậu ngồi đó tới tận chiều rồi thiếp đi vì mệt và khát.
Khi tỉnh lại, chỉ thấy y tá thay truyền nước. Họ bảo:
Y tá cũ.
Lần sau chắc chắn sẽ ghé.
Lần sau.
Lại lần sau.
Lại lần sau nữa.
Cậu từng hỏi.
Họ nhìn nhau.
Rồi quay đi.
Không trả lời.
Kisa lớn lên bằng những “lần sau” chưa bao giờ đến.
Từ một đứa trẻ mong ngóng, cậu dần học cách không tin vào lời người lớn.
Rồi học cách không ngước nhìn ra cửa mỗi lần có tiếng bước chân.
Rồi học cách… không cần nữa.
Nhưng cái “không cần” đó chưa bao giờ là thật.
Đôi lần, khi quá mệt, cậu từng lén cố tình kéo kim truyền ra, để máu rịn ra da, loang xuống ga trải giường.
Cậu không định chết.
Chỉ là muốn ai đó chạy vào.
Ai đó không phải y tá.
Không phải bác sĩ.
Không phải hệ thống y tế.
Mà là một ai đó thực sự… lo cho cậu.
Có lần, khi mười tuổi, cậu giấu kéo nhỏ dưới gối, rạch nhẹ lên cổ tay.
Chỉ một đường mảnh.
Không đủ sâu. Không đủ nguy hiểm.
Chỉ là… xem thử, có ai phát hiện không.
Không ai phát hiện.
Ga trải giường thay xong. Miếng dán cá nhân dính vào da.
Không một ánh mắt hỏi han.
Cậu tự khâu lại bản thân bằng im lặng.
Kisa giờ đã 21.
Và vẫn nằm ở đây, nhìn những dấu kim ngày xưa và bây giờ hòa vào nhau thành một thứ gì đó không rõ hình thù như những dòng chữ ai đó đã từng viết lên da cậu, rồi quên xóa.
Cha chưa từng đến.
Mẹ chưa từng quay lại.
Không hoa.
Không thư.
Không giọng nói.
Chỉ còn cậu với cái thân thể hỏng từ trong gien, và một tâm trí đã học được cách tự chối bỏ cả khát khao yêu thương.
Cậu hạ tay xuống, mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Kisa
Và cũng chẳng ai cần đến.
Một khoảng im lặng.
Rồi cậu lẩm bẩm, nhỏ như tiếng hơi thở:
Kisa
Nếu có ai đó bước vào thật… chắc cũng chỉ là tưởng tượng.
Comments
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
bị lặp lại văn kìa bà
2025-07-31
1
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
vibe Bạch Nguyệt Quang, Ánh Trăng Sáng cứu rỗi cuộc đời nam9 là đây chứ đâu😋
2025-07-31
1
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
thấy nhỏ đáng ghét thì đi ga đi ba, để tui chơi vs nhỏ là đc rồi😔
2025-07-31
1