Thành phố B, buổi chiều.
Ánh nắng nhàn nhạt nghiêng xuống từng tầng mái ngói phủ rêu cũ kỹ.
Không khí khô khốc, gió thổi nhè nhẹ cuốn theo vài tờ giấy rác xào xạc lướt trên vỉa hè ẩm mốc.
Đường phố không đông, từng bóng người qua lại lặng lẽ, vội vã và xa lạ.
Trên xe buýt số 28, Kijay ngồi yên bên cửa sổ, tay nắm chặt hộp giấy nhỏ gói bằng ruy băng xanh bạc.
Trong hộp là một bó hoa cúc trắng một loài hoa đơn giản, dễ sống, như chính mong ước của cậu khi nghĩ đến Kisa.
Bên trong chiếc ba lô nhỏ phía sau lưng, một con mèo con đang ngoan ngoãn nằm ngủ cuộn tròn trong chiếc khăn tay mỏng, thỉnh thoảng phát ra tiếng “meo” khe khẽ như hơi thở.
Kijay không biết rõ bệnh viện nằm ở đâu. Cậu chỉ nhớ loáng thoáng cái tên được Kisa nhắc trong mơ “Thành Viễn” và một con số mơ hồ: tầng 12, phòng 512.
Bấy nhiêu là đủ để cậu lần mò.
Chuyến xe dài, mất gần một tiếng rưỡi vì kẹt xe, vì trạm dừng bất ngờ, vì cả bầu trời mùa hạ lặng lẽ đến không chịu nổi.
Kijay gục đầu lên cửa kính, mắt dõi theo từng cột đèn, từng tán cây rũ bóng lên lòng đường.
Bên tai, tai nghe bật nhạc nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, chỉ đủ để lòng cậu không quá trống trải.
Cuối cùng thì bệnh viện Thành Viễn hiện ra.
Toà nhà không cao, nhưng trắng lạnh. Những ô cửa kính phản chiếu màu trời như trống rỗng, không ai rõ bên trong kia là người đau ốm, là hi vọng, hay là chờ đợi tuyệt vọng mòn mỏi.
Cậu bước xuống xe, hít một hơi, điều chỉnh lại tay áo rồi tiến vào khu vực tiếp tân.
Comments
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
tui vui thay Kisa rồi đóoo, cái vibe Bạch Nguyệt Quang này đỉnh quáaa
2025-08-01
4
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
giây trước còn anh anh em em giây sao đã xưng tao, Sa tồi😔
2025-08-01
1
_𝕚𝕨.𝕤𝕦𝕣𝕚𝕚。゚ღ ゚༚
ngoại lệ mà dễ gì bị đuổi, đừng nghĩ ai cũng như bạn
2025-08-01
1