Chương 2– Cậu ấy luôn cười với mọi người

Sáng thứ Tư, ánh nắng xuyên qua tán cây bằng lăng trước cửa lớp, rơi lốm đốm lên mặt bàn cuối lớp. Trương Tịch Lam chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đầu hạ mơn man tóc mái, dịu dàng như thể mọi thứ vẫn yên bình như mọi ngày
Nhưng không, từ lúc Hạ Tư Kỳ chuyển đến, lớp học bỗng nhiên ồn ào hơn đôi chút. Cậu ấy thân thiện, hòa nhã, lại có nét cười rất dễ khiến người ta yên tâm. Gương mặt ấy – không có gì nổi bật theo kiểu chói sáng – nhưng mỗi lần cậu cười, ánh mắt cong cong như đang cất giấu điều gì, khiến người đối diện không khỏi dõi theo
Tịch Lam không nói chuyện với cậu. Không phải vì ghét bỏ, chỉ là… cô không quen với những người khiến mình bối rối
Lục Yên Nhiên
Lục Yên Nhiên
Ê Lam, cậu nhìn gì thế?
Lục Yên Nhiên huých nhẹ vào vai cô, giọng đùa nghịch
Tịch Lam giật mình, quay sang, cười nhẹ
Trương Tịch Lam
Trương Tịch Lam
Không có gì… chỉ là thấy cậu ấy lúc nào cũng cười được
Khưu Thiên Di chen vào
Khưu Thiên Di
Khưu Thiên Di
Chứ sao. Hạ Tư Kỳ là kiểu người ai cũng quý
Khưu Thiên Di
Khưu Thiên Di
Tớ nghe nói bữa trước bạn lớp bên còn xin số cậu ấy đó!
Yên Nhiên chống cằm, nhìn về phía bàn giữa
Lục Yên Nhiên
Lục Yên Nhiên
Cậu có thấy lạ không, ai hỏi chuyện Tư Kỳ cũng đáp lại, còn hay giúp mấy bạn nam nữa
Lục Yên Nhiên
Lục Yên Nhiên
Giống kiểu… muốn làm bạn với tất cả mọi người
Tịch Lam im lặng một lúc rồi khẽ nói, như đang tự hỏi chính mình
Trương Tịch Lam
Trương Tịch Lam
Vậy… liệu có ai thật sự thấy được cậu ấy đang nghĩ gì không?
Lời vừa dứt, cô cảm thấy mình nói hơi nhiều. Nhưng Yên Nhiên chỉ nhìn cô, khẽ mỉm cười
Lục Yên Nhiên
Lục Yên Nhiên
Chỉ có người để tâm mới muốn hiểu mà, đúng không?
Tiếng trống vang lên. Hạ Tư Kỳ quay đầu lại cười với mấy bạn sau lưng, ánh mắt vô tình lướt qua dãy bàn sau cùng
Khoảnh khắc ấy, Tịch Lam cụp mắt xuống, tim cô đập nhẹ một nhịp. Cậu ấy không nhìn cô. Nhưng ánh mắt ấy… vẫn làm xao động trong lòng một người đang cố gắng im lặng
Yên Nhiên lại hỏi nhỏ
Lục Yên Nhiên
Lục Yên Nhiên
Cậu thấy cậu ấy thế nào?
Tịch Lam khẽ cười, ánh mắt rơi vào trang vở trắng chưa kịp ghi gì
Trương Tịch Lam
Trương Tịch Lam
Ừm… như ánh nắng sáng nay ấy. Ấm, nhưng chỉ là lướt qua thôi
Cô không nói thêm gì nữa. Nhưng chỉ mình cô biết, đã có bao nhiêu lần ánh nắng ấy đi ngang qua đời mình… Mà người đón nắng, lại chưa từng là cô

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play