Chap 2

con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Hi
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Từ chap này cho Dalin xin phép được viết dựa trên ngôi kể của Hạ Linh nha!
____________________________
_____________
*Ngôi kể của Hạ Linh*
Sáng hôm sau, khi bình minh còn chưa kịp xua tan màn đêm u ám ấy, ngôi nhà nhỏ của tôi chìm trong một sự im lặng nặng nề đến đáng sợ.
Mẹ tôi, với đôi mắt sưng húp và gương mặt thất thần sau một đêm thức trắng, đã tất tả chạy ra đồn công an để trình báo sự việc gia đình bị ném đá làm bể kính khiến cha tôi bị thương. Mẹ tôi trở về nhà với vẻ mệt mỏi cùng nỗi lo lắng hằn sâu trên khuôn mặt của mẹ.
Cùng lúc đó, bà ngoại tôi đã gọi điện cho ông bà nội ở xa để báo tin về vụ việc và tình trạng của cha tôi.
Tôi ngồi nép mình trong góc nhà, sợ hãi không dám động đậy, nhưng mọi âm thanh dường như đều trở nên rõ ràng hơn bình thường. Tiếng mẹ tôi nức nở qua điện thoại, đứt quãng, xen lẫn với tiếng bà nội tôi lo lắng hỏi han.
Rồi tôi nghe tiếng mẹ tôi nói gì đó về cha tôi, về người phụ nữ lạ mặt mà mẹ tôi không biết tên, và rồi.. một từ ngữ mà tôi chẳng thể hiểu nổi, nhưng nó lại ghim sâu vào tâm trí non nớt của tôi...
"Ngoại Tình"
Sau đó, tôi lén nghe được một đoạn đối thoại giữa mẹ và ông bà nội, những lời nói thì thầm, đứt đoạn nhưng lại rõ ràng đến lạnh người.
Mẹ Hạ Linh
Mẹ Hạ Linh
//Vừa khóc vừa nói//
Mẹ Hạ Linh
Mẹ Hạ Linh
📲: > Dạ cha Hạ Linh... Anh ấy vừa mới gọi về.
Mẹ Hạ Linh
Mẹ Hạ Linh
📲: > Anh ấy nói muốn ly hôn với con rồi mẹ ạ. Nhưng con kêu phải đợi... đợi cho Linh với em gái của nó lớn lên, khi chúng nó đủ khả năng nhận thức và biết chữ, tự mình lựa chọn muốn ở với ai.
Mẹ Hạ Linh
Mẹ Hạ Linh
📲: > Con không thể để các con không có cha được mẹ ơi! Con biết phải sống sao đây mẹ ơi... khi mà giờ đây cả cha chúng nó cũng bỏ con rồi?
Hạ Linh(Lúc bé)
Hạ Linh(Lúc bé)
//Tim như bị bóp nghẹt//
Ngay sau đó, một tràn suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi:
"Ly hôn" là gì?
Có phải là cha sẽ không về nữa không?
"Lựa chọn" có nghĩa là sao?
Hay tại do tôi... do tôi nên cha mới bỏ mẹ mà đi?
Có phải tôi đã làm gì sai, hay tôi không đủ ngoan ngoãn?
Những từ ngữ xa lạ ấy mang theo một sức nặng khó hiểu, một nỗi sợ hãi vô hình, khiến tôi cứ suy nghĩ, không ngừng tự hỏi điều gì đang xảy ra, và tại sao nó lại xảy ra với gia đình mình?
Ông bà nội tôi, dù tuổi cao sức yếu, nhưng nghe tin con trai gặp chuyện, đã không quản đường sá xa xôi mà bắt xe đến nhà tôi ngay.
Sự hiện diện của họ, dù chỉ là những lời động viên và cái nắm tay thật chặt, cũng là nguồn an ủi lớn lao cho mẹ và bà ngoại tôi trong những giây phút hỗn loạn ấy. Họ không thể tin được con trai mình lại có thể bỏ đi như vậy, để lại vợ con bơ vơ như thế.
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Một tuần trôi qua trong sự chờ đợi và lo lắng.
Cha tôi vẫn bặt vô âm tín, hoặc nếu có, cũng chỉ là những lần ông bất ngờ trở về vào buổi tối, đứng ngoài hiên, gọi tên tôi bằng giọng khàn đặc, mệt mỏi và rệu rã.
Cha Hạ Linh
Cha Hạ Linh
Linh ơi... ba về thăm con đây!
Nhưng ánh mắt của ông thì trống rỗng, vô cảm, như thể ông đang nhìn xuyên qua tôi, xuyên qua cả ngôi nhà này để đến một nơi nào đó xa xôi, một thế giới mà chúng tôi không thuộc về...
Đó không còn là ánh mắt của người cha từng coi tôi là báu vật, mà là một ánh mắt của sự đoạn tuyệt, lạnh lùng và xa lạ đến rợn người.
Nó khiến tôi tự hỏi... liệu rằng cha có còn yêu tôi không, hay ông đã quên mất đứa con gái bé bỏng của mình rồi?
Bà ngoại tôi, với linh cảm sắc bén và sự cương quyết của người từng trải, luôn ngăn cản. Bà đã nghe loáng thoáng những lời đồn đại về người phụ nữ lạ mặt đã xuất hiện cùng cha tôi.
Bà Ngoại Hạ Linh
Bà Ngoại Hạ Linh
Anh về làm gì? Về rồi lại đi, làm tổn thương con bé với con gái tôi sao?
Bà Ngoại Hạ Linh
Bà Ngoại Hạ Linh
Đi đi! Đừng làm phiền nữa!
Bà ngoại chắn ngang cửa, kiên quyết không cho ông bước vào. Bà hiểu rằng sự xuất hiện chập chờn của ông chỉ càng gieo thêm hy vọng rồi lại dập tắt, khiến vết thương trong lòng mẹ và tôi càng thêm rỉ máu.
Mẹ tôi, dù đau khổ đến tột cùng, nhưng lại luôn tỏ ra... khá mạnh mẽ.
Mẹ tôi không níu kéo, không van xin.
Mỗi khi cha tôi trở về, bà chỉ lặng lẽ nhìn, đôi mắt chứa đựng cả một biển buồn nhưng không một giọt lệ rơi trước mặt ông.
Dần dần, những lần cha tôi trở về thưa thớt hẳn đi, rồi hầu như... không còn nữa.
Hình bóng của ông tan biến vào màn đêm, để lại một khoảng trống vĩnh viễn trong căn nhà nhỏ và trái tim bé nhỏ của tôi.
Từ khi cha bỏ đi, tôi như biến thành một người khác. Tôi không còn hoạt bát như trước. Nụ cười hồn nhiên trên môi dần thay đổi. Thay vào đó là sự trầm tính, lầm lì và những nỗi sợ hãi, mất mát dần dần in hằn sâu trong tâm hồn của tôi.
Tôi không hiểu tại sao cha lại đi, có phải vì tôi không ngoan không?
Hay vì tôi không đủ tốt?
Hàng ngàn câu hỏi non nớt cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng chẳng có ai có thể cho tôi một câu trả lời thật trọn vẹn cả.
Tôi bắt đầu tự ti về bản thân, cho rằng mình có lỗi gì đó, rằng mình không xứng đáng được yêu thương, nên cha mới rời đi.
Những suy nghĩ ấy cứ như một đám mây đen bao trùm trong tâm trí tôi.
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Vài tuần sau, giữa những ngày tháng u ám ấy... em gái tôi chào đời.
Đó là một khoảnh khắc cực kì thiêng liêng, nhưng lại thiếu vắng đi hình bóng của người cha.
Trong bệnh viện, chỉ có mẹ tôi nằm trên giường, bà ngoại túc trực bên cạnh, và ông bà nội từ xa đến kịp lúc. Tôi đứng cạnh giường, nhìn em gái bé bỏng đang say ngủ trong nôi, cảm thấy có một nỗi buồn man mác.
Khoảng trống của cha không chỉ thuộc về mình tôi nữa, mà giờ đây còn là của cả em gái tôi.
Nhưng cũng chính từ khi em gái ra đời, một sự thay đổi nhỏ nhưng sâu sắc bắt đầu len lỏi vào gia đình.
Mẹ và những người thân khác của tôi có xu hướng cưng chiều em gái tôi hơn hẳn.
"Con bé tội nghiệp, sinh ra đã không có cha rồi, lại còn hay đau ốm, bệnh vặt từ nhỏ nữa..."
Họ thường thì thầm như vậy.
Họ tin rằng em gái cần được bù đắp, cần được quan tâm đặc biệt hơn.
Ngược lại, họ cho rằng tôi, dù cũng mất cha, nhưng vì lúc đó còn quá bé nên sẽ không bị tổn thương nhiều như em.
Vì thế, tôi dần phải sống trong sự thiên vị.
Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị em gái giành đồ chơi, thậm chí là đánh hoặc bắt nạt mà không được bênh vực đúng mức.
Mẹ Hạ Linh
Mẹ Hạ Linh
Con là chị, con phải nhường em chứ! Em nó còn bé mà!
Mẹ thường nói, và những lời đó như một nhát dao khứa vào lòng tôi.
Tôi càng thu mình lại, cảm thấy cô đơn, lạc lõng và thiếu thốn tình cảm hơn nữa. Sự suy nghĩ nhiều bắt đầu len lỏi vào tâm trí tôi.
Tôi suy nghĩ quá nhiều về những lời nói, hành động của mọi người, tự phân tích từng ánh mắt, cử chỉ, rồi tự giày vò mình trong nỗi buồn và sự tủi thân.
Những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy dài trên gối vào mỗi đêm, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi khóc không thành tiếng, giấu đi nỗi buồn để không ai hay biết, bởi tôi sợ sẽ làm phiền, sẽ khiến mẹ càng thêm mệt mỏi.
Dù mọi chuyện xảy ra như vậy, tôi vẫn luôn dành trọn tình yêu thương cho gia đình mình, dù đôi khi cảm thấy mình không được đáp lại như mong đợi.
.......
Khi tôi vào lớp Một, thế giới bên ngoài bắt đầu va chạm mạnh mẽ hơn với vết sẹo trong lòng tôi.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Cha cậu làm nghề gì thế Linh? Sao tớ chưa bao giờ thấy cha cậu đến đón?
Những câu hỏi ngây thơ nhưng đầy sát thương từ bạn bè liên tục xoáy vào tim tôi.
Dù trái tim nhỏ bé ấy đã tan nát, tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo và nói dối.
Hạ Linh(Lúc bé)
Hạ Linh(Lúc bé)
Cha tớ... cha tớ đi làm xa.
Câu nói đó trở thành lời bao biện quen thuộc, một bức bình phong mong manh che giấu nỗi buồn và vết sẹo sâu thẳm trong lòng tôi.
Nó là lời nói dối đầu tiên mà tôi học được, để bảo vệ bản thân và giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
__________________________
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Nhớ tim, bình luận cho Dalin nha!
Hot

Comments

Won ⚡️🐑

Won ⚡️🐑

Hong

2025-08-01

1

Won ⚡️🐑

Won ⚡️🐑

☺️

2025-08-01

1

Won ⚡️🐑

Won ⚡️🐑

Con bé nó khờ☺️

2025-08-01

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play