Chap 1.
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Hi.
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Một bộ truyện được viết dựa trên quá khứ và một phần tưởng tượng của Dalin.
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Mong được ủng hộ ạaa.
"Khi Gió Chuyển Hướng" là câu chuyện về Hạ Linh, một cô bé lớn lên với vết thương lòng sâu sắc từ tuổi thơ buồn bã.
Tất cả đẩy cô vào những khó xử, nỗi buồn cô độc, và biến cô thành một người tự ti, hay suy nghĩ nhiều, thường xuyên khóc một mình.
Liệu tình yêu chân thành có đủ sức mạnh để hàn gắn những rạn nứt trong quá khứ, và giúp Hạ Linh tìm thấy bình yên thực sự trong tâm hồn?
Hay Dương, chàng trai định mệnh, sẽ là ngọn gió ấm áp giúp cô gái mong manh này vượt qua giông bão, tìm thấy hạnh phúc đích thực?
Hạ Linh
Một cô gái với vẻ ngoài hiền lành, trầm tính nhưng ẩn chứa nội tâm đầy tổn thương. Dù tuổi thơ đầy biến cố và những thiếu thốn, cô vẫn luôn dành trọn tình yêu thương cho gia đình mình.
Hạ Linh
Mọi thứ khiến cô chìm trong nỗi buồn câm lặng, những giọt nước mắt khi khóc một mình, và sự tự ti, hay suy nghĩ quá nhiều. Văn học là nơi duy nhất cô có thể giải bày tâm sự, là cách cô tồn tại giữa những biến động ấy.
Thiên Dương
Chàng trai điềm tĩnh, ấm áp và vô cùng tinh tế. Anh không rực rỡ hay phô trương, nhưng lại có một sự kiên định đặc biệt, một ngọn lửa đủ sức sưởi ấm những trái tim đang chênh vênh.
Hạ Linh(Lúc bé)
Hạ Linh lúc bé.
___________________________
Tháng Sáu năm ấy, trời đổ mưa như trút nước. Từng hạt mưa nặng trĩu quất vào mái tôn căn nhà cấp bốn, tạo nên bản giao hưởng ồn ào nhưng quen thuộc.
Trong căn phòng nhỏ sát hiên, tiếng mưa rơi đều đều ru Hạ Linh, khi ấy cô nhóc mới bốn tuổi, vào giấc ngủ sâu trong vòng tay ấm áp của bà ngoại.
Bà ngoại Hạ Linh, tóc đã bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn tinh anh, là trụ cột thầm lặng của gia đình.
Kể từ khi ông ngoại hy sinh trong chiến tranh, một mình bà gồng gánh nuôi mẹ Hạ Linh khôn lớn. Tình yêu thương và sự kiên cường của bà bao trùm lên cả căn nhà nhỏ.
Cha Hạ Linh, là một người đàn ông hiền lành, dù gương mặt có phần hơi hung dữ nhưng rất hết mực yêu thương và cưng chiều cô bé.
Ông thường bế cô ngồi lên vai, kể những câu chuyện cổ tích và coi cô như báu vật.
Cha Hạ Linh
Hạ Linh của ba là cô công chúa nhỏ, mai mốt lớn lên lấy chồng phải tìm hoàng tử thiệt đẹp nha con!
Ông hay trêu chọc, rồi cù lét khiến cô bé cười khanh khách. Mẹ cô, người phụ nữ tảo tần, hiền hậu, đang mang trong mình sinh linh bé bỏng là em gái của Hạ Linh.
Bụng mẹ đã nhô cao, gần như đã đến tháng thứ chín của thai kỳ, mỗi khi Hạ Linh áp tai vào, cô bé đều thích thú khi cảm nhận được những cú đạp nhẹ từ bên trong.
Tiếng mưa gào thét bỗng bị xé toạc bởi một âm thanh chói tai:
Hạ Linh(Lúc bé)
!! //Giật mình tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác//
Tiếng kính vỡ tan tành từ phòng khách dội thẳng vào buồng bà ngoại.
Tiếp đó là tiếng la ó, hoảng loạn của mẹ.
Mẹ Hạ Linh
Anh ơi! Anh ơi!!
Dù còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, nỗi sợ hãi vẫn ùa đến, siết chặt lấy trái tim bé bỏng của cô.
Hạ Linh(Lúc bé)
Bà ngoại ơi, có chuyện gì vậy bà?
Hạ Linh(Lúc bé)
//Thì thầm, bám chặt lấy áo bà//
Bà ngoại không trả lời, bà vội vàng bật dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua vẻ mặt hoảng hốt của cháu gái.
Bà Ngoại Hạ Linh
Con cứ ở yên đây cho bà!
Bà vừa nói vừa đẩy Hạ Linh về phía góc giường, rồi bà nhanh chóng mở cửa phòng.
Cô bé lúc ấy ngây ngô, vì tò mò nên đã lén theo sau bà.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hạ Linh đứng sững.
Cánh cửa chính bằng kính vỡ tan tành, những mảnh vụn lấp lánh như sao băng vương vãi khắp sàn nhà. Cha cô đang ngồi bệt dưới đất, một tay ôm chặt bên thái dương, máu đỏ ướt đẫm lòng bàn tay. Vài người đàn ông lạ mặt, có lẽ là bạn nhậu của cha, đang hốt hoảng đứng dậy, vẻ mặt tái mét. Mùi bia rượu nồng nặc hòa với mùi tanh của máu, tạo nên một không khí ngột ngạt, đáng sợ.
Mẹ Hạ Linh
//Quỳ sụp xuống bên cha, đôi tay run rẩy cố gắng cầm máu// Anh ơi, anh có sao không?
Mẹ Hạ Linh
Ai... ai làm cái trò này?
Tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ xé nát không gian yên tĩnh ấy.
Mẹ Hạ Linh
Máu... nhiều máu quá anh ơi!
Cha Hạ Linh
Không sao đâu em, chỉ trầy một miếng nhỏ thôi!
Cha Hạ Linh gắng gượng nói, nhưng giọng ông yếu ớt, ánh mắt đầy giận dữ và hỗn loạn.
Hạ Linh không nói một lời, đôi mắt vẫn mở to, nhưng bàn tay bé xíu đã lật đật chạy đến. Cô bé cố gắng nhặt lấy một mảnh vải sạch rơi gần đó, đưa cho mẹ.
Mẹ cô, trong lúc hoảng loạn tột độ, vẫn kịp kéo cô bé lại gần, ôm chặt lấy cô trong vòng tay run rẩy.
Mẹ Hạ Linh
Hạ Linh ngoan, con đừng lại gần, nguy hiểm đó!
Khi bà ngoại xuất hiện, với khuôn mặt cương nghị nhưng đầy lo lắng, bà nhanh chóng giành lấy mảnh vải từ tay Hạ Linh, đắp lên vết thương của cha.
Bà Ngoại Hạ Linh
Mấy đứa mau về đi, trời cũng tối rồi.
Đa nhân vật
: Dạ, vậy tụi con... tụi con về trước đây thưa bà! //lắp bắp, kéo vội người còn lại//
Bà Ngoại Hạ Linh
Về đi! Về hết đi! //Xua tay//
Không ai dám nói một lời, họ vội vàng cúi đầu, tìm cớ bỏ về, để lại mớ hỗn độn và sự lo lắng tột cùng cho gia đình Hạ Linh.
Sau khi vết thương được sơ cứu qua loa, cha Hạ Linh không thể kìm nén sự tức giận.
Cha Hạ Linh
Mẹ, em! Con phải đi tìm tên khốn nạn đó!
Cha Hạ Linh
Nó dám ném đá vào nhà mình! //Đứng bật dậy, đẩy tay mẹ Hạ Linh ra//
Mẹ Hạ Linh
Anh ơi, vết thương của anh còn đang chảy máu.... Để sáng mai, mình báo công an!
Mẹ Hạ Linh
//Níu lấy tay ông, giọng van nài//
Cha Hạ Linh
Công an gì nữa! Để đó anh đi kiếm nó!
Cha Hạ Linh gạt phăng tay mẹ, hùng hổ đẩy cửa đi ra ngoài, bất chấp lời can ngăn của mẹ và ánh mắt lo âu của bà ngoại. Ông lao vào màn mưa như một con thú bị thương đang tức tối đi tìm kẻ đã gây ra tội ác.
Mẹ của cô vì lo lắng nên đã chạy ra trước sân mà ngóng theo.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, lấp loáng trong màn mưa, cha Hạ Linh lần theo dấu vết.
Ông không ngờ, kẻ đã ném đá vào nhà mình lại là một người phụ nữ. Cô ta đứng đó, dáng người quyến rũ dưới ánh đèn đường, nhưng ánh mắt lại ma mị đến lạ lùng.
Trong một khoảnh khắc kỳ lạ, tựa như bị một thứ sức mạnh vô hình "bỏ bùa yêu" hay một dạng thao túng tâm lý cực mạnh, cha Hạ Linh hoàn toàn bị cuốn hút.
Cha Hạ Linh
Ư...ư //Ôm đầu//
Ông như mất đi lý trí, quên hết mọi thứ xung quanh.
Vâng, chính mắt mẹ cô đã thấy cha cô đi cùng một cô gái khác.
Ngay trong đêm mưa gió định mệnh ấy, ông đã đi theo cô gái lạ mặt, bỏ lại mẹ cô bé đang mang bầu gần đến ngày sinh, và cả gia đình nhỏ đang chìm trong sự hoảng loạn.
Hạ Linh đứng sau cánh cửa vỡ, vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng cô bé bốn tuổi đã bắt đầu nhen nhóm một nỗi sợ hãi mơ hồ, một điềm báo chẳng lành về một "hướng gió" sắp đổi thay trong cuộc đời mình.
Hạ Linh(Lúc bé)
Cha đi đâu vậy ạ?
Hạ Linh(Lúc bé)
Cha sẽ về chứ mẹ? //Thì thầm, giọng run run//
Mẹ Hạ Linh không trả lời, bà chỉ gục mặt vào vai bà ngoại, từng tiếng nấc nghẹn ngào xé lòng vang vọng khắp căn nhà.
Bà Ngoại Hạ Linh
//Vuốt ve tấm lưng con gái, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra màn mưa đen kịt//
Đêm ấy, tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ vang vọng khắp căn nhà, còn Hạ Linh chỉ biết nép vào lòng bà ngoại, cố gắng quên đi hình ảnh đáng sợ vừa rồi.
Nhưng đâu đó trong tâm trí non nớt của cô, một vết sẹo đầu tiên đã bắt đầu hình thành...
____________________________
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Được không ạ^^
con mèo xanh đầu nhỏ bụng bự
Nhớ tim, góp ý cho Dalin nha!
Comments
Mèo🐾
hay ạa, tgia viết bằng cả cảm xúc nên đọc cũn cảm xúc lắmm 🥹
2025-07-31
1
ִ 𖤐.MieeHann..ᝰ.ᐟ
cái avt "dthw" zayy🤗💔
2025-08-14
2
suy🎀
khóc trôi nhà h mới nói, đang tim lại
2025-08-04
1