02

Trưa đến, cô dọn đồ ăn lên bàn, bưng từng mâm một cách cẩn thận. Mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, nhưng cô vẫn ráng làm cho gọn gàng, sạch sẽ. Đến khi mọi thứ tươm tất, cô đứng ở đầu cầu thang, gọi lớn:
Lan Ngọc
Lan Ngọc
mời ông với cậu mợ xuống ăn cơm ạ
Chưa kịp rút chân về thì tiếng dép lẹp xẹp phía sau làm cô giật mình, xoay người lại, không may va phải cạnh bàn — cái chén nhỏ đặt sát mép rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tiếng bể chén vừa vang lên, giòn và khô khốc, thì từ trong phòng vọng ra tiếng bà Cả Phượng:
Bà cả
Bà cả
Gì dậy con? Nghe như có cái gì rớt bể, có sao không
Lan Ngọc
Lan Ngọc
dạ…dạ…con lỡ tay làm bể cái…chén nhỏ
Chưa dứt câu, mợ út - người khó tánh nhất trong nhà - đã sấn tới, mắt liếc qua đống chén bể, giọng gắt:
Lan khuê - mợ út
Lan khuê - mợ út
Mới tới làm được mấy bữa mà đã lóng nga lóng ngóng, chén trong nhà này
Lan khuê - mợ út
Lan khuê - mợ út
không phải đồ ngoài chợ đâu mà muốn bể là bể nghe chưa!
Cô mím môi, cúi đầu, chẳng dám hó hé một lời. Tay run run lượm mấy mảnh chén bể, mà lòng như có ai lấy dao lam lạng qua. Chỉ là cái chén nhỏ thôi… mà trong cái nhà ông Hội đồng này, vật chi cũng có giá trị riêng của nó, huống hồ chi là đồ dùng trên bàn ăn của người lớn.
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Thôi, mệt quá rồi, ngồi xuống ăn đi
Lan khuê - mợ út
Lan khuê - mợ út
dạ ba
Ông hội đồng
Ông hội đồng
ủa thằng dương đâu rồi má nó?
Bà cả
Bà cả
nó đi ra qua nhà thằng Thuận chơi rồi, không ăn
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Trời đất ơi, ăn thì không ăn, đi đâu từ trưa tới giờ. Nó tưởng nó là ai trong cái nhà này mà muốn làm gì thì làm vậy ?
Bà cả
Bà cả
thôi thôi ăn đi kệ nó
hôm sau
Buổi trưa, nắng đổ lửa. Độ nắng gắt đến mức mặt sân loang loáng ánh trắng, bóng người in xuống cũng thấy chao đảo. Cô lom khom xách thau nước mới múc dưới giếng lên, vai áo lấm tấm ướt, chân đất bước lẹp xẹp qua nền gạch đỏ au.
Đi ngang qua giữa nhà, tưởng đâu mọi chuyện yên ổn. Vừa quẹo tới khúc hành lang thì… RẦM!!
Cái thau va thẳng vào người phía trước — một dáng người mặc áo sơ mi trắng, lưng thẳng, đang bước thong thả ra giữa sân. Nước hất tung lên, văng loang lổ ra nền gạch sáng bóng như gương. Tiếng kim loại chạm đất vang lên ong óc, rồi nước tràn ra như suối đổ.
Dòng nước mát lạnh quét ngang đôi giày da, rồi thấm dần lên gấu quần trắng tinh của người kia. Một vệt loang đậm màu ngấm từ đầu gối xuống, lem lấm bụi đất đỏ.
Thành Dương
Thành Dương
mắt mũi để ở đâu? hay vứt hết ra sọt rác rồi hả
Cô chết đứng tại chỗ, tim như đập trật một nhịp. Mắt mở to, tay buông thõng, hơi nước lạnh dưới chân như thấm ngược lên sống lưng. Mọi thứ quanh cô bỗng lặng đi, chỉ còn tiếng nước rỉ rả nhỏ giọt xuống nền gạch nghe rõ mồn một.
Năm giây trôi qua…. Cô ngẩng mặt lên, cố gắng nuốt khan. nặn ra một nụ cười trừ trên mặt, vừa gượng vừa khép nép, rồi nói nhỏ, như gió thoảng:
Lan Ngọc
Lan Ngọc
dạ…xin lỗi cậu…con lỡ
Thành Dương
Thành Dương
biết là sẽ đổ mà vẫn xách thau nước đầy đi lạng quạng giữa trưa nắng à?
Thành Dương
Thành Dương
ai cho mày đi đường này hả
Lan Ngọc
Lan Ngọc
con không biết là đi đường này là không được…con xin lỗi cậu
Lan Ngọc
Lan Ngọc
tại bà cả kêu con mang nước vô ngang nhà…
anh bỗng bước tới một bước, theo phản xạ, cô giật mình, lùi lại một bước, gót chân lấm nước trượt nhẹ
Thành Dương
Thành Dương
tên gì? mày mới vô đây làm à
Lan Ngọc
Lan Ngọc
dạ…ngọc ạ
Lan Ngọc
Lan Ngọc
Lan…Ngọc
Ánh mắt cậu bỗng khựng lại một thoáng. Cô gái đứng trước mặt không còn chỉ là con ở làm đổ thau nước nữa. Mái tóc được buộc gọn ra sau, vài sợi mai ướt mồ hôi dính nhẹ bên trán. Đôi mắt ngước lên một chút rồi cúi vội, như sợ ánh nhìn của cậu chạm vô là nước mắt sẽ rơi ra mất.
Vành mắt cô hoe hoe, ươn ướt. Cái dáng lom khom, đôi vai nhỏ rung nhẹ, như thể chỉ cần thêm một câu rầy nữa là sẽ òa lên khóc. Vậy mà hai gò má lại ửng hồng
không biết do nắng, do mắc cỡ, hay do cái luống cuống của phận gái bị người ta nhìn trúng lúc chẳng ra làm sao.
Thành Dương
Thành Dương
từ rày về sau, cấm đi ngang hàng hay cùng đường với tao
Thành Dương
Thành Dương
không thì đừng trách tao nặng tay
Lan Ngọc
Lan Ngọc
dạ
Cậu quay lưng bỏ đi, tiếng guốc gỗ lộc cộc vang lên trên nền gạch. cô đứng chôn chân tại chỗ, môi nắn chặt, mắt cay xè
tới tối cô đem truyện này kể cho ngân nghe, vừa kể cô vừa thở dài
Thúy ngân
Thúy ngân
cậu hai đó giờ vẫn dữ như vậy mà
Thúy ngân
Thúy ngân
nhưng…có lần tao thấy cậu ẵm một con mèo bị què chân ngay sau vườn về nhà nuôi
Thúy ngân
Thúy ngân
tao cũng chẳng biết cậu dữ thật hay giả bộ nữa
Thúy ngân
Thúy ngân
nhưng nói chung đừng có chọc cậu, kẻo truốt hoạ vào thân như nhỏ người làm cũ…
Lan Ngọc
Lan Ngọc
nhỏ người làm cũ bị gì hả
Thúy ngân
Thúy ngân
à…không có gì mày ngủ lẹ đi
nói xong ngân quay vội đi tránh ánh mắt của ngọc
Về đêm, cô nằm ở gian nhà nhỏ giành cho người làm, cứ tủi chuyện hồi sáng mà không ngủ được .
Lan Ngọc
Lan Ngọc
Người ta có cố tình đâu mà dữ vậy không biết…cậu hai gì mà tính nết trời đánh vậy hỏng biết
Ngọc lẩm bẩm trong miệng....trong lòng muốn quýnh gã đó thật, nó mà như thằng tí, thằng tèo ở xóm cô..là cô quýnh u đầu rồi
Hot

Comments

A'nh Nguyệtꪆৎ

A'nh Nguyệtꪆৎ

ch bao giờ giờ đọc dàn ý của mình mà hay đến vậy. chắc tôi vưới KM là cặp đôi song sắt

2025-08-02

1

A'nh Nguyệtꪆৎ

A'nh Nguyệtꪆৎ

ib em gửi ảnh bà cả hồi xưa cho...quá sai

2025-08-02

0

Klinh (vy)

Klinh (vy)

kh sao. em mua lại 10 cái chén còn được

2025-08-02

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play