Chạm Đến Đầu Trái Tim

Chạm Đến Đầu Trái Tim

Chương 1: Hôn lễ

Tạ Nguyệt Mai là tiểu thư của Tạ gia, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, sống trong gấm vóc lụa là, nhưng đó chỉ là những gì mà người ngoài có thể nhìn thấy, còn sự thật, cô chính là một kẻ bị bệnh tim bẩm sinh, Tạ gia lại còn là một gia tộc cổ hủ, trọng nam khinh nữ, trong mắt họ cô cũng chỉ là một kẻ phế vật, vô tích sự, không bằng một góc của anh trai.

Còn Tống Gia Minh thì lại khác, anh là đại thiếu gia nhà họ Tống, tiếng tăm lẫy lừng, là một doanh nhân trẻ tuổi, tài ba trong mắt gia đình và dòng họ.

Đều ở cùng một thế giới nhưng lại có nhiều sự khác biệt đến vậy, một kẻ là thiên nga xinh đẹp, cao quý, một kẻ là vịt đen xấu xí bị người khác chế giễu, xem thường. Thế nhưng không ngờ cả hai lại chính là thanh mai trúc mã, mà vịt đen lại không thể nào cưỡng lại được trước sự hoàn hảo và sáng chói của thiên nga trắng, cứ vậy mà phải lòng chú thiên nga ấy.

Cho đến một ngày, ba mẹ hai bên bắt đầu bàn đến chuyện hôn sự, con vịt xấu xí kia trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vui đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nhưng không ngờ chú thiên nga ấy lại lạnh lùng nói với cô một câu: "Không biết lượng sức!"

Rất nhanh đã đến ngày cử hành hôn lễ, mặc dù biết Tống Gia Minh không thích mình nhưng cô vẫn luôn mang trong mình hi vọng, hi vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tấm chân tình này của cô. Cũng không biết đó rốt cuộc là ngây thơ hay là ngốc nghếch, chỉ biết rằng cô đã vì ngày này mà chuẩn bị rất lâu, đến nỗi quên ăn quên ngủ.

Cô nhìn mình trong gương, trên người khoác lên bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, tay cầm bó hoa cẩm tú cầu xanh dương đầy ý nghĩa, Tạ Nguyệt Mai nở nụ cười dịu dàng pha thêm chút mong chờ, cô mặc kệ bản thân bị xem như một món hàng mà bán đi, cô mặc kệ bản thân chỉ là một kẻ xấu xí và bất hạnh, bởi vì đối với cô, ngày hôm nay chính là ngày mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

Ấy vậy mà, ông trời luôn không thuận theo lòng người, trong hôn lễ, Tống Gia Minh không xuất hiện, một mình cô phải đứng trên sân khấu đối mặt với cả hai bên dòng họ, bàn bè và những vị khách mời có thân phận không hề tầm thường, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Cô cúi thấp đầu, cố phớt lờ đi những âm thanh ồn ào và những tiếng cười chê, những lời nói khiếm nhã của các vị khách bên dưới. Nhưng lúc đó cô lại nhìn thấy sự giận dữ trong đôi mắt ba mẹ cô, bọn họ không những không đứng về phía cô mà còn chỉ trích cô, nhục mạ cô, có lẽ họ đã rất thất vọng về đứa con gái vô tích sự này, không đúng, vốn dĩ là từ trước đến nay họ chưa từng đặt bất cứ kì vọng nào vào cô, chỉ muốn nhanh chóng gả cô đi, chỉ là không ngờ đến cuối cùng vẫn bị cô làm cho mất mặt.

Cô khẽ cười một cách đầy đau đớn, cô thầm nghĩ, nếu như cô là con trai thì tốt biết mấy, nếu như cô không bị bệnh, nếu như cô có thể xinh đẹp hơn một chút, xuất sắc thêm một chút liệu có được người khác công nhận, được người khác yêu thích hay không?

Câu hỏi này dường như không ai có thể trả lời được giúp cô nhưng có một điều chắc chắn đó chính là kể từ hôm nay, người ngoài sẽ bắt đầu bán tán và đồn thổi rằng: "Tống thiếu phu nhân là một kẻ bị ghét bỏ!"

...

Đêm hôm đó, cô mệt mỏi trở về phòng, đến váy cưới cũng chưa kịp thay ra, trong căn phòng trống vắng và tĩnh mịch đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính bản thân và tiếng đồng hồ "tích tắc".

Cô nằm trên giường hồi lâu, không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, thậm chí còn ngủ say đến mức khi có người bước vào cũng không hề hay biết.

Tống Gia Minh vừa từ quán bar trở về, trên người nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa, anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt nhìn cô đầy ghê tởm và ghét bỏ.

"Cút xuống giường, ai cho cô ngủ trên giường của tôi!" Anh đá chân vào giường tạo ra một tiếng động lớn.

Nguyệt Mai bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn anh, còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, khi cô vừa mở miệng định nói chuyện thì anh đã thô bạo kéo cô xuống giường khiến cô ngã ngay xuống sàn.

Tuy đau đớn nhưng Nguyệt Mai vẫn không nói tiếng nào, nhìn thấy anh nằm trên giường, hay mắt nhắm nghiền, cô không những không tức giận còn không nhịn được mà mỉm cười dịu dàng, cô bước đến giúp anh cởi giày, dùng nước ấm lau mặt anh, nhẹ nhàng và cẩn thận như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật đầy giá trị.

Nhưng Tống Gia Minh lại xem đó là một việc làm không cần thiết, anh siết chặt lấy cổ tay cô và hất cô ra: "Đừng lại gần tôi!"

Nguyệt Mai cảm thấy có chút mất mát và thất vọng, cô thất thần nhìn anh nhưng rồi lại tự an ủi bản thân rằng sẽ không sao đâu, rồi một ngày nào đó anh sẽ đối tốt với cô, dịu dàng với cô thôi.

Sau đó cô thay bộ váy cưới ra, tẩy trang, ngoan ngoãn cuộn tròn trên sofa mà ngủ, trông chẳng có gì là giống một vị tiểu thư cao quý mà người ta hay nói.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play