2. Trải nghiệm cái chết

" Anh, cô ta bị điên rồi đúng không? Sao cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Nếu là em... "

Khương Ấu Nhiên bước tới nắm lấy cánh tay của Chu Tư Kỳ, vẻ mặt như không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt mình.

" Không nghe thấy à? "_ Chu Tư Kỳ lên tiếng.

" Nghe, nghe thấy gì ạ? "_ Khương Ấu Nhiên không hiểu, cô nâng mắt nhìn anh ta.

Chu Tư Kỳ vung tay, ánh mắt nhìn xuống Khương Ấu Nhiên ở ngay bên cạnh mình. Khương Ấu Nhiên thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu khi đã hơn 22 tuổi rồi mà cô ấy vẫn trông như học sinh cấp 3. Chính vẻ ngoài đơn thuần, ngọt ngào này đã khiến cho Chu Tư Kỳ sinh lòng yêu thích dù cho Khương Ấu Nhiên chỉ là con gái của giúp việc.

" Không nghe cô ấy nói? Tôi sẽ đặt vé máy bay qua Canada, cho em một số tiền rồi mà qua đó sống. Sau này đừng đến tìm tôi nữa. "_ Chu Tư Kỳ lạnh lùng đến mức Khương Ấu Nhiên còn suýt không nhận ra người vừa rồi còn rất nhiệt tình trên giường kia là anh.

" Anh... anh không thể nói như thế được. Em đi rồi... vậy còn mẹ em thì sao? Còn tình cảm giữa chúng ta thì sao? Chỉ vì những lời nói đó mà anh lại đối xử với em như vậy sao? "

Nước mắt ngay lập tức rơi xuống trên khuôn mặt của Khương Ấu Nhiên, cô ta nắm chặt tay của Chu Tư Kỳ đầy bi thương.

" Khương Ấu Nhiên, em quên An Sơ Tuyết là ai à? Đó là vợ tương lai của anh, ngày hôm nay bị cô ấy nhìn thấy là anh đã sai rồi. Giữa chúng ta thì làm gì có tình yêu nào, em đến với anh cũng chỉ để giải quyết vấn đề ham muốn của đối phương mà thôi, em đừng quên thân phận của mình. Còn về phần mẹ em, anh sẽ sắp xếp cho bà ấy về quê sống cuộc sống thật tốt cho nên em không cần phải quá lo lắng. "

Chu Tư Kỳ hất tay Khương Ấu Nhiên ra rồi lạnh lùng đi về phòng tắm rửa thay đồ, anh phải đi tìm An Sơ Tuyết để dỗ dành cô ấy. Khương Ấu Nhiên bị Chu Tư Kỳ vô tình hất hủi mà chỉ biết khóc, nước mắt không ngừng rơi lã chã, hai tay cô ta siết chặt đầy tức giận.

Ngày xưa khi bọn họ đã ở bên nhau thì cái tên An Sơ Tuyết kia đang ở đâu kia chứ? Cô ta lấy tư cách gì mà xuất hiện rồi chen ngang tình cảm giữa hai người bọn họ? Cô ta không có bất kì tư cách nào cả!!

" Cậu chủ? "_ Thư kí của Cố Hữu Thành nhìn Cố Trạch Thiên chằm chằm.

Cố Trạch Thiên nhìn ông ta vài giây rồi đứng dậy. Dù gầy gò nhưng anh lại cao lớn, khí thế chẳng hề thua kém bất kì ai.

Anh bước ra ngoài trước, bên ngoài bây giờ đang tầm khoảng 9 giờ sáng. Ánh nắng chiếu xuống không quá gây gắt mà còn có vài phần mát mẻ.

" Trước khi về nhà thì chúng ta sẽ đi cắt tóc, mua quần áo mới. Ông chủ đang đợi cậu ở nhà đó ạ, ông ấy không muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng này. "

Thư kí bên cạnh liên tục nói chuyện, ông ta còn nói vì hôm qua trời mua cho nên bây giờ cát vẫn còn ướt không tiện để xe chạy vào. Nhưng những lời này đều chẳng lọt vào tai của anh.

Đi qua bãi cát dài rộng chính là một con đường lớn, dù nơi đây vắng vẻ nhưng hằng ngày vẫn có các xe container chạy qua vì chạy thêm gần 100km nữa sẽ nhìn thấy một cảng cát lái lớn.

" Ông ta gọi tôi về làm gì? "_ Cố Trạch Thiên bây giờ mới lên tiếng.

" Gọi ba mình là ông ta thì không hay lắm đâu ạ. "

Thư kí không trả lời anh mà lại lên tiếng trấn chỉnh anh, Cố Trạch Thiên cũng chẳng thèm để tâm. Đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang trông đợi điều gì đó.

" Dù sao thì cậu chủ cũng đã ở đây hơn hai năm rồi, sản nghiệp của gia đình cần người thừa kế. Bây giờ nếu cậu muốn thì cậu sẽ được ra nước ngoài học tập, còn không thì các chuyên gia sẽ được mời về đây giảng dạy cho cậu. "

" Tôi chỉ biết đến vậy thôi, những chuyện còn lại là do ông chủ tính toán. "

" Cậu chủ đứng đây đợi tôi đi, để tôi lấy xe đến. "

Hai người dừng trước một thân cây cổ thụ lớn, thư kí kia nói xong liền quay lưng đi tới chiếc xe đổ cách đó không xa.

Từ đây, Cố Trạch Thiên có thể nhìn thấy 2 chiếc xe container lớn đang chạy đến với tốc độ khá nhanh.

Không một chút do dự, ngay khi chiếc xe vừa đến, tiếng kèn phát ra inh ỏi, tài xế ngồi phía trên cố gắng đạp thắng nhưng Cố Trạch Thiên đã xông ra và anh đã bị chiếc xe to lớn ấy hất văng ra xa mấy trăm mét.

Thư kí nghe thấy tiếng động liền quay lại, ông ta chỉ thế một thân ảnh bị hất văng ra xa và lăn vài vòng trên mặt đất.

Tài xế của chiếc xe chửi thề một tiếng rồi leo xuống, chiếc xe container thứ hai cũng dừng lại và xuống xem xét tình hình.

Khi thư kí chạy đến thì thân thể của Cố Trạch Thiên gần như đã không còn nguyên vẹn khi da thịt va đập mạnh với nền xi măng thô cứng.

Hai mắt anh mở to nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh chỉ có vài đám mây cùng những chú chim bay lượn. Đây là chim hải âu sao? Hình như không phải... Mà hình như cũng không cần biết nữa rồi.

Cố Trạch Thiên khó khăn nở một nụ cười trên khuôn mặt chỉ toàn là máu của mình. Anh đã làm được điều mà mình luôn mong muốn.

Chết sao? Cảm giác không tệ một chút nào. Sảng khoái, tự do vô cùng.

9 giờ 30 phút, ngày 03 tháng 08 năm 2025 - Cố Trạch Thiên qua đời!

Ngay trong ngày hôm đó, Khương Ấu Nhiên nhận được visa cùng vé máy bay từ Chu Tư Kỳ từ tay thư kí của anh ta.

Chu Tư Kỳ thì bận rộn đến nhà họ An dỗ dành tiểu thư An Sơ Tuyết. Khi anh ta đến nơi thì An Sơ Tuyết đã tắm rửa xong, đến cả bộ đồ hiệu với trị giá cao cũng bị cô vứt đi không một chút do dự.

" Dạ con chào bác! "_ Chu Tư Kỳ cúi đầu chào mẹ của Sơ Tuyết vô cùng lễ phép.

" Con ngồi đi, đến tìm Sơ Tuyết sao? "_ Mẹ của Sơ Tuyết ngồi trên ghế sofa uống trà, từng hành động lời nói đều toát lên vẻ sang trọng của một người phụ nữ thượng lưu.

" Vâng ạ, con có mang chút quà đến mong là bác sẽ thích. "_ Chu Tư Kỳ đặt ba túi giấy xuống bàn, mẹ của Sơ Tuyết liếc mắt liền nhận ra là của một thương hiệu nổi tiếng.

" Ừm, đến chơi là được rồi. Chị Bung, gọi Sơ Tuyết xuống đi. "_ Mẹ Sơ Tuyết quay qua nói với một cô giúp việc.

" Vâng ạ. "_ Cô giúp việc hai tay chấp dưới bụng cúi đầu tuân lệnh, từ từ lui ra hai bước chân rồi mới quay lưng đi. Một người giúp việc khác mang lên một đĩa trái cây cùng một ấm trà mới và lấy ấm trà cũ đi.

" Bây giờ con đang học đại học năm ba nhỉ? Cũng sắp đi thực tập rồi, con có dự định tiếp theo chưa? "_ Mẹ Sơ Tuyết rót cho Chu Tư Kỳ một tách trà, nhẹ nhàng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt anh.

" Dạ bây giờ con đã học xong các chương trình ở đại học rồi chỉ đợi đến ngày nhận bằng nữa thôi ạ. Con hiện tại đang mở một công ty riêng về công nghệ trò chơi, đang phát triển rất tốt. "_ Chu Tư Kỳ cầm lấy tách trà nhấp vài ngụm nhỏ rồi mới trả lời.

Mẹ Sơ Tuyết nâng mắt nhìn Chu Tư Kỳ, xem ra là thằng nhóc này đã học vượt xong tất cả rồi vì bà không nhớ sai được năm học của cậu ta.

" Ừm, tuổi trẻ tài cao. Xem ra ông bà Chu đã dạy con rất tốt! "

An Sơ Tuyết từ trên lầu đi xuống vừa nghe thấy câu nói này của mẹ mình, cô không khỏi cười khinh bỉ trong lòng.

" Con định ra ngoài à? "_ Mẹ của Sơ Tuyết

" Vâng, con có hẹn với bạn từ trước rồi ạ. "_ An Sơ Tuyết khẽ liếc nhìn Chu Tư Kỳ.

" Vậy sao? "_ Mẹ Sơ Tuyết nhìn cô rồi nhìn Chu Tư Kỳ.

" Để anh đưa em đi. "_ Chu Tư Kỳ nghe thấy thì đứng dậy ngỏ lời.

" Vậy con đi ạ. "_ An Sơ Tuyết nói xong liền quay lưng đi ra cửa.

" Con chào bác! Hôm khác con lại đến ạ. "_ Chu Tư Kỳ vội vàng cúi đầu chào mẹ Sơ Tuyết rồi chạy theo cô.

Mẹ của An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng của Chu Tư Kỳ có chút suy nghĩ trong lòng, bà nhìn kiểu nào cũng không thấy Chu Tư Kỳ hợp với con gái của mình nhưng hôn ước đã lập thì khó mà phá bỏ được.

" Sơ Tuyết đợi anh với. "_ Chu Tư Kỳ

" Anh đến đây làm gì? "_ An Sơ Tuyết

" Chuyện lúc nảy anh xin lỗi, thành thật xin lỗi em. Anh hứa sẽ không có lần sau nữa đâu, Sơ Tuyết. "

Chu Tư Kỳ nắm tay An Sơ Tuyết thành thành khẩn khẩn xin lỗi. Bản thân ai cũng biết nếu hôn ước hủy bỏ thì sự trừng phạt của các gia đình không phải là chuyện đơn giản.

Nhẹ thì bị tống ra nước ngoài, chịu sự trừng phạt gia quy, nặng thì không được thừa kế số tài sản lớn nhất. Trong một gia đình thượng lưu, việc nghe theo sự sắp đặt của người lớn là chuyện không thể tránh khỏi.

Nghe có vẻ cái nặng không bằng cái nhẹ nhưng giữa việc đi ra nước ngoài và không được thừa kế tài sản thì sẽ chẳng ai mong muốn cả. Vì nếu thứ hạng thấp hơn một người thôi cũng đủ bị xem thường rồi.

" Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Anh nghe không hiểu à? "_ An Sơ Tuyết cau mày nhìn anh ta.

" Anh hiểu, anh hiểu. Vậy để anh đưa em đi nhé? Em muốn đi đâu? "_ Chu Tư Kỳ mở cửa chiếc xe Ferrari ra vui vẻ nói cười với An Sơ Tuyết.

Hot

Comments

Mai Pham

Mai Pham

sao lại là Cố Trạch Thiên???

2025-08-03

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play