Kiếp Sau Của Đôi Ta [Adminvirus / 1xshed | Forsaken Fanfic]
Chương 3 - Cậu (TW)
007N7 LOVER!!!!
Not support
Shedletsky luôn là người mang nụ cười.
Một nụ cười dễ chịu, lịch thiệp và lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc — khi thầy cô hỏi bài, khi bạn bè vỗ vai trêu ghẹo, hoặc thậm chí cả khi người cậu yêu lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Cậu từng được hỏi không biết bao nhiêu lần:
Nhân vật siêu phụ
“Sao cậu luôn cười vậy?”
Nhân vật siêu phụ
“Cậu không biết mệt à?”
Nhân vật siêu phụ
“Cậu vui đến thế à, Shed?”
Nhưng chưa ai từng nghe cậu trả lời. Chưa từng.
Bởi vì cậu biết — nếu trả lời, thì nụ cười ấy sẽ sụp đổ.
Làm gì có ai thật sự vui khi đêm nào cũng ôm gối khóc một mình, đến nỗi cắn chặt môi để không phát ra tiếng?
Làm gì có ai hạnh phúc khi từng vết cắt nơi cổ tay phải quấn băng lại vì chảy máu quá nhiều, đến mức phải mặc đồng phục dài tay kể cả trong mùa nóng?
Cậu chỉ biết giả vờ, vì không ai thật sự lắng nghe.
Không ai — trừ một người.
Em không giống bất kỳ ai trong ngôi trường ấy.
Em ít nói, trầm lặng, chẳng bao giờ cười hở răng.
Người ta đồn rằng em từng suýt chết — rằng em đã đặt một khẩu súng ngay vào thái dương, tay run rẩy, mắt khô khốc, chỉ để rồi dừng lại vào giây cuối cùng.
Có lẽ vì thế mà em hiểu. Em không hỏi, không xét nét, không tò mò.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc giờ học, Shedletsky lặng lẽ thu dọn tập vở, vai rũ xuống như có hàng tấn đá đè nặng.
Cậu vừa bị 1x1x1x1 mắng — không phải một cuộc cãi nhau bình thường, mà là một trận chửi rát mặt.
Một trận mà mọi tình cảm bị quăng xuống đất và giẫm đạp không thương tiếc.
Cậu lảo đảo về kí túc xá, tự khóa mình trong phòng, bật đèn ngủ thật mờ, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà như một cái bóng.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Shed.”
Không tiếng trả lời. Chỉ là một sự im lặng nặng nề.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ vào được không?”
Một lát sau, tiếng khóa lạch cạch vang lên.
Shedletsky ngồi trong góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào giữa cánh tay.
Trên cổ tay trái, băng cá nhân đã sẫm màu vì máu thấm ra.
007n7 không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
Em lặng lẽ tháo cây bút bi trong túi ra, rồi nắm lấy cổ tay cậu — nhẹ nhàng, như thể chạm vào một món đồ sứ dễ vỡ.
Shedletsky
“Nó xấu… Nó kinh lắm… Tớ biết, nhưng tớ không…”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nó không xấu.”
Em cắt lời cậu, giọng không giận, cũng không lạnh, mà là dịu dàng đến lạ.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nó là những vết tích cho thấy cậu vẫn còn đang cố gắng sống.”
Em cúi đầu, bắt đầu vẽ từng ngôi sao nhỏ lên những vết cắt.
Một, hai, ba… Rồi cả một chòm sao hiện ra, uốn lượn dọc theo cổ tay Shedletsky như một dải ngân hà riêng biệt.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Đây là Orion.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Và đây là Thiên Hạc… Còn cái này sẽ là của riêng cậu.”
Shedletsky
“Cậu đang làm gì vậy…?”
Shed ngẩng đầu, giọng khản đặc.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ đang thay máu bằng sao.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Vì nếu cậu không tin bản thân mình xứng đáng sống, thì hãy tin tớ.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ không bắt cậu phải quên hắn.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ cũng từng yêu một người mà cả đời không bao giờ quay lại.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nhưng tớ ở đây, và cậu không một mình.”
Cậu gục đầu vào vai em, cơ thể run lên từng đợt. Những tiếng nấc nghẹn, những câu xin lỗi không thành lời.
007n7 chỉ vuốt tóc cậu, thì thầm:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Khóc đi.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ có thể không thay thế được ai trong tim cậu... Nhưng nếu cậu cần một nơi để ngã xuống…”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Thì tớ vẫn ở đây.”
Một buổi chiều trời sầm sịt, khu ký túc xá chìm trong không khí ngột ngạt như báo hiệu cơn giông sắp đến.
007n7 bước chậm rãi trên hành lang, tay đút túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa phòng 1x1x1x1 đang hé mở.
Em gõ cửa ba lần, gọn gàng, dứt khoát.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Cậu là... 1x1x1x1?”
Em hỏi, giọng trầm mà dịu, như gió lướt qua mặt hồ.
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật nhẹ.
1x1x1x1
“Ờ. Có chuyện gì?”
Giọng hắn khô và ngắn, đôi mắt vẫn đượm chút nghi hoặc.
Em nghiêng đầu, nở một nụ cười rất nhẹ, lịch sự đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nói chuyện với một y tá tâm lý.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi tên là 007n7. Tôi muốn bàn với cậu một chuyện… về Shedletsky.”
1x1x1x1
“Tôi không rảnh để-”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Ba tháng.”
Em ngắt lời, giọng vẫn nhẹ như cũ nhưng sắc hơn, đanh hơn.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Chỉ ba tháng thôi. Cậu có thể thử… quan tâm cậu ấy một chút được không?”
1x1x1x1
“Tao còn lâu mới là babysitter cho cái đứa—”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi sẽ trả cậu.”
Em nói rõ ràng, mắt không hề dao động.
Câu tiếp theo vang lên từng từ một, rành rọt:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Mỗi tháng mười triệu.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nếu cậu hoàn thành đủ ba tháng, tôi sẽ trả gấp ba — ba mươi triệu.”
Không khí chững lại một nhịp. Hắn nhìn em, đầu nghiêng nhẹ, môi hơi mím lại như đang suy xét.
1x1x1x1
“Chỉ là… giả vờ quan tâm thôi à?”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Cậu muốn làm đến đâu là quyền cậu. Tôi không cần cậu yêu quý cậu ấy. Tôi chỉ cần cậu đừng phá hủy thêm.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Chăm sóc một chút, quan tâm vừa đủ, và dừng lại đúng lúc. Cậu ấy không cần tình yêu, cậu ấy cần được thở.”
1x1x1x1 im lặng. Có vẻ hắn không cần quá lâu để quyết định.
Tiền là tiền. Ba tháng thôi mà.
Hắn đáp ngắn, nhún vai như thể đồng ý với một lời mời ăn trưa.
007n7 gật đầu, rút trong túi ra một tệp phong bì mỏng, đặt lên kệ cạnh cửa.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi sẽ đưa thêm vào đầu mỗi tháng.”
Trước khi quay đi, em dừng lại, nhìn hắn lần cuối:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nếu trong ba tháng đó, Shedletsky tổn thương thêm một lần nào nữa vì cậu...”
Em không nói hết. Nhưng ánh mắt lạnh băng của em đủ để khiến hắn im lặng.
007N7 LOVER!!!!
Vì sót độc giả nên mấy chương sau tui cho Angst + Healing nhó
007N7 LOVER!!!!
Cre avt của Elliot
007N7 LOVER!!!!
Avt của 007n7 tớ mất cre r😭
Comments
Ying
ÁAAAAA TRANH TUI KÌA😭😭😭
2025-08-03
2
Uyên Lâm Phương
ANH ƠI ANH ƠI, ANH ĐÚNG LÀ MỘT NGƯỜI BẠN TỐT 😭😭😭😭😭
2025-08-05
1
:)
Em yêu anh anh làm vợ em đi em sẽ cho anh 10 tỷ một ngày chăm sóc chu đáo😍😍😍😍
2025-08-04
1