// Văn Hàm //Nguyên Thụy// Anh Không Cần Biết Em Thích Anh Bao Lâu!
Chap 1
Tả Kỳ Hàm lần đầu tiên nhìn thấy Dương Bác Văn là vào buổi khai giảng đầu năm lớp 10.
Cậu ấy đứng dưới cột cờ, mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cổ áo cài kín tới nút cuối cùng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống vai áo cậu ta, khiến cả người như tỏa sáng.
Lúc đó , Hàm chỉ nghĩ đơn giản :
Tả Kỳ Hàm
Mình chưa từng thấy ai lạnh lùng mà lại đẹp đến vậy
Người như Dương Bác Văn, từ thành tích đến ngoại hình, đều khiến người ta có cảm giác xa cách.
Cậu ta chẳng bao giờ nói chuyện quá ba câu với bất kỳ ai.
Cũng chẳng tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào.
Khi người khác cười đùa, anh chỉ lật sách. Khi người khác tụ tập ăn uống, anh lại ngồi một mình ăn cơm một mình không muốn gần ai.
Vậy mà không hiểu vì sao càng như thế , Hàm lại càng bị thu hút
Cậu không dám bắt chuyện, chỉ dám ngồi ghế phía sau anh trong lớp học.
Thỉnh thoảng, nếu thấy Văn quên mang bút, Hàm sẽ nhẹ nhàng đặt một cây mới lên bàn mà không nói gì.
Nếu trời đổ mưa lúc tan học, Hàm sẽ cố tình đứng dưới hiên che ô, nhìn theo bóng lưng ướt mưa của anh mà lòng nhói lên từng nhịp
Cậu từng viết một mẩu giấy nhỏ , chỉ vọn vẻn ba chữ .
Nhưng cậu viết xong rồi ...lại gấp lại , nhét vào ngăn bàn của chính mình.
Một lần, Hàm lấy hết can đảm để đặt một hộp sữa đậu nành lên bàn Văn, dán thêm mảnh giấy nhỏ:
" Trời lạnh rồi , cậu nhớ mặc ấm vào đấy nhé "
Đến giờ ra chơi, Hàm hồi hộp quay lại lớp.
Hộp sữa... vẫn nằm nguyên, giấy bị vò nát vứt xuống đất.
Cậu cúi xuống nhặt lên, không nói lời nào, chỉ âm thầm cất vào cặp.
Ngón tay hơi run, nhưng miệng vẫn cố gắng cong lên – một nụ cười dịu dàng như chưa từng có gì xảy ra.
Cả lớp biết Hàm thích Văn
Người thì châm chọc , người thì chế giễu :
Đa nhân vật nữ
Cậu là ai chứ? Nhìn lại bạn thân mình đi!
Đa nhân vật nữ
Thứ tình cảm nam x nam đồng giới không có hồi đáp , cậu không thấy nhục à?
Hàm chỉ cúi đầu vẫn cười nhẹ như cũ :
Tả Kỳ Hàm
Tớ không cần đáp lại , chỉ là...tớ muốn thích thôi...
Vào một ngày trời mưa, Hàm đứng ở hành lang, ôm cặp che đầu, tay kia vẫn cầm sẵn một hộp sữa.
Dương Bác Văn bước ngang qua, lạnh lùng liếc nhìn rồi nói nhỏ:
Dương Bác Văn
Tôi không cần người lạ làm mấy trò này .Phiền!
Hàm đứng yên, lòng đau như có ai xiết chặt.
Cậu cắn môi, giấu đôi mắt đỏ hoe sau màng mưa, nhưng vẫn nhẹ giọng:
Tả Kỳ Hàm
Không sao... chỉ cần cậu không vứt ngay là được rồi.
Hôm đó, Văn không nhận, cũng không nói thêm câu nào.
Nhưng hộp sữa… biến mất khỏi bàn khi tan học.
Đơn phương giống như chuyện của một người tự viết tự diễn, biết rõ không được đáp lại, nhưng vẫn không nhịn được mà thích…
Comments
YuanRui
phũ quá vậy Bác Văn ơi
2025-08-04
2