Trăng gác bếp nhà rơm

Đêm ở làng Vĩnh Lưu lặng đến mức tiếng thở dài cũng nghe rõ.
Bếp tro tắt từ sớm, khói chưa tan đã quện vào làn trăng non soi chếch qua vách rơm thưa. Trong gian nhà không còn tiếng nói, chỉ có tiếng trở mình nhẹ của một thiếu niên đang nằm cạnh em, mắt vẫn mở.
Đức Duy không ngủ.
Cậu chưa bao giờ ngủ yên kể từ đêm mẹ chết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi… nếu lúc đó con chạy ra cứu mẹ, có khi nào người còn sống không?
Câu hỏi không tiếng trả lời. Chỉ có đôi tay nhỏ của Đức Anh ôm lấy eo cậu trong vô thức, hơi thở đều đều, vô lo.
Đúng lúc đó, một tiếng động nhẹ ngoài hiên vang lên.
Duy giật mình, rồi nhận ra đó là Quang Anh, người lạ đã giúp cậu gánh nước chiều nay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao chưa ngủ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… chưa quên cách quên.
Quang Anh im lặng. Một lúc sau, hắn mở lời
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi từng ngủ dưới gầm cầu, bên xác người chết cứng vì đói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy mà vẫn phải dậy sớm để đi lượm củi, giả vờ với làng bên rằng tôi là con của ai đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật ra… tôi chưa từng thấy ai khóc khi mẹ chết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt// người ta sợ liên lụy
Gió khẽ thổi, cuốn theo một nhánh rơm bay ngang giữa hai người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không giống đứa trẻ mười sáu tuổi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì tôi buộc phải lớn…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi nhìn thấy mẹ mình rách quần áo, máu ướt cả tóc, và không ai đứng dậy chống lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
…Tôi xin lỗi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu xin lỗi làm gì?
Đức Duy nhìn thẳng vào Quang Anh — lần đầu tiên nhìn lâu như vậy. Gương mặt người này bình thản, nhưng không hề vô cảm. Mỗi đường nét đều như bị bào mòn bởi sống sót, bởi trốn chạy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi có một lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//trầm giọng //Là tôi cũng từng chọn im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có một người con trai... từng yêu tôi. Nhưng tôi chối bỏ cậu ấy để giữ mạng. Hắn bị bắt sau đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi còn sống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn cậu ấy thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bị trói ở sân đình, treo bảng "dâm loạn".
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đến trưa thì chết khô dưới nắng. Người làng đến… ném đá. Tôi cũng ném.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ném?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một hòn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi tôi nôn ra máu suốt đêm hôm đó. Và từ đó… tôi đi.
Không gian lặng lại.
Tiếng gió luồn qua rơm nghe như ai thì thầm tội lỗi. Đức Duy chợt thấy cổ họng mình nghẹn ứ, không vì thương hại, mà vì một thứ đau khác — như chính mình bị bóp cổ bởi quá khứ người khác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có sợ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sợ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ nếu một lần nữa… cậu lại phải ném đá.
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Duy. Ánh trăng bây giờ sáng hơn cả bếp lửa. Không ai trả lời. Nhưng đôi mắt đó — không trốn tránh.
___________________________
Sáng hôm sau, người làng bàn tán. Có người bảo thấy "gã trai lạ mặt" ngủ lại nhà Duy. Có bà già móm mém liếc xéo, rỉ tai rằng:
“Thằng Duy nhà bà Lan ngày càng lạ. Cái ánh mắt nó nhìn gã kia... chẳng sạch sẽ.”
Quan huyện có tai mắt khắp làng. Định kiến, như cỏ dại — không trồng mà mọc.
_____________________________
Chiều hôm đó, khi Đức Duy dọn cỏ sau nhà, Quang Anh lặng lẽ đưa cho cậu một chiếc khăn tay vải thô, cũ kỹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái này là...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Của người con trai tôi từng yêu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không giữ nổi người, nên giữ khăn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao đưa tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi không muốn cậu trở thành một bóng lưng nữa.
Lúc ấy, tim Đức Duy khẽ run. Cậu muốn trả lại, nhưng tay không buông. Cậu muốn từ chối, nhưng lời không thành tiếng.
_____________________________
Tối. Gió thổi mát.
Đức Anh ngủ sớm. Quang Anh ra sân ngồi thổi sáo. Âm thanh không hay, nhưng thật. Như người chơi không thổi để làm đẹp lòng ai, mà chỉ để nhớ.
Đức Duy ngồi bên cửa, lặng nghe, tay siết chặt chiếc khăn. Trăng vằng vặc chiếu xuống mái rơm, xuống những vết vá trên áo, xuống hai con người đang bắt đầu làm điều cấm kỵ nhất — mở lòng với nhau trong một thế giới ghét bỏ điều đó.
____________________________
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Chap này bí ý tưởng nên tua hơi nhiều ^^
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Muốn biết mọi việc diễn ra như nào thì đọc chap sau nhe
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Bai💖
_Còn tiếp_
Hot

Comments

Quỳnh Huỳnh

Quỳnh Huỳnh

😭😭

2025-08-04

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play