[Rhycap] Gió Ngược Bên Dòng Nước Đục
Giếng làng mùa khô.
tác giả xinh đẹp :")
xin chào loài người đã đến với cái truyện này
tác giả xinh đẹp :")
Giờ thì vô :)
_________________________
Nắng mùa Hạ ở vùng Thanh Châu gắt đến mức con người như bị rang trên mặt đất bỏng rát. Trên con đường đất gập ghềnh trải dài từ đầu chợ đến chân đồi, từng đợt bụi đỏ bay lên theo bước chân trần của người dân nghèo, để lại sau lưng là cả một chiều xám xịt, oi nồng và nghèn nghẹn như tiếng than thở không lời.
Một cậu thiếu niên gầy gò, áo vá mấy chỗ, tay trái nắm chặt tay một đứa bé trai chừng tám tuổi. Mồ hôi ướt đẫm tóc cậu, dính vào trán, còn ánh mắt thì vẫn trong trẻo đến kỳ lạ – một thứ trong trẻo đã phải học cách câm nín giữa cuộc đời quá sớm.
Hoàng Đức Anh
Anh hai...nước trong chum cạn rồi.
Hoàng Đức Duy
Ừ. Giếng làng cách đây hai con dốc. Em đi nổi không?
Hoàng Đức Anh
Nếu anh cõng, em đi được.
Cậu thiếu niên bật cười khẽ, tiếng cười không thành tiếng, như một phản xạ sống sót giữa khốn cùng.
Hoàng Đức Duy
Vậy mình đi.
Cảnh vật trải dài hai bên là lúa cháy vàng, không phải do gặt, mà do hạn. Làng Vĩnh Lưu năm nay mất mùa, lại bị quân lính của huyện Tạ Nhân lùng sục suốt hai tháng qua để “tuyển dân binh” – kỳ thực là bắt người vô cớ. Cũng chính đám quân ấy, cách đây bốn tháng, đã tàn phá gia đình cậu.
Hoàng Đức Anh
Anh Hai… Hôm đó… Mẹ bị họ bắt thật đau hả?
Hoàng Đức Duy
Không được nhớ. Chúng ta không còn quyền nhớ, Đức Anh à.
Tên cậu là Đức Duy, mười sáu tuổi. Em trai cậu là Đức Anh, tám tuổi. Mẹ các cậu, một người đàn bà gầy nhom nhưng mạnh mẽ, đã bị quân lính kéo ra khỏi nhà khi chúng tình nghi cha cậu từng là người của kháng quân – dù cha đã chết từ ba năm trước vì đói.
Hôm đó, Đức Duy bị trói trước sân, miệng bị bịt vải.
Họ lôi mẹ cậu ra sau vách, tiếng kêu la tắt dần thành im lặng.
Đêm đó trời không có sao.
___________________________
Giếng làng nằm ở cuối con dốc đất đỏ, dưới bóng cây đa cổ thụ. Khi hai anh em tới nơi, có một bóng người đã ngồi sẵn trên thành giếng, áo vải màu chàm, lưng đeo sọt tre, tay cầm một ống sáo trúc đã nứt nhẹ nơi đầu.
Gió thoảng qua, lá đa rơi từng chiếc lặng lẽ như xác côn trùng cuối mùa.
Đức Duy dừng lại, thận trọng kéo em trai ra sau lưng.
Nguyễn Quang Anh
Đừng sợ. Ta chỉ nghỉ chân thôi.
Giọng người kia trầm, khàn, như chưa nói với ai suốt nhiều ngày.
Cậu ta quay mặt lại – một gương mặt rám nắng, đôi mắt đượm buồn, có nét từng trải già dặn hơn tuổi. Trông cậu không quá mười tám.
Nguyễn Quang Anh
Gọi tôi là Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Cậu không phải dân làng ta.
Nguyễn Quang Anh
Ta từ Xuyên Mộc trôi dạt tới. Không nhà, không tên thật.
Một tiếng im. Chỉ còn tiếng nước lách tách từ giếng sâu vọng lên, mát lạnh, đối lập hoàn toàn với nắng thiêu đốt trên vai.
Hoàng Đức Anh
Thế…anh cũng là mồ côi?
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Đức Duy. Một ánh nhìn vừa hoang hoải, vừa như soi rọi vào đáy lòng cậu.
Nguyễn Quang Anh
Từ năm mười hai tuổi. Mẹ tôi bị trói treo ở cổng huyện vì nấu cháo cho quân nổi dậy. Còn ta… chạy được.
Gió lại thổi. Một nhánh lá đa xoáy nhẹ trong không, rồi rơi xuống giữa khoảng cách giữa Quang Anh và Đức Duy.
Ba người cùng ngồi bên thành giếng. Đức Anh ngủ gật trên vai anh trai. Quang Anh ngồi đối diện, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt nhìn lên trời.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có biết… người ta bảo bọn con trai yêu nhau là điên dại không?
Nguyễn Quang Anh
Họ cũng nói… là bệnh. Là phải thiêu sống.
Đức Duy nhìn vào gương mặt Quang Anh – người con trai xa lạ này lại khiến tim cậu trật một nhịp đầu tiên sau ngần ấy tháng sống như chiếc bóng. Không phải vì vẻ ngoài, mà vì ánh mắt…một thứ gì đó rất giống nỗi cô độc của chính cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nếu một ngày… cậu biết tôi là như vậy, cậu có khinh tôi không?
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ không khinh. Vì tôi cũng vậy.
Trời sập tối. Quang Anh giúp Đức Duy gánh nước. Họ đi qua con đường đất, hai bên là cánh đồng ngập trăng. Gió mát rượi. Mùi rơm rạ, mùi đất, mùi khói bếp của những mái nhà nghèo.
Trên lưng Đức Duy là Đức Anh, đã ngủ ngon lành. Bên cạnh, Quang Anh gánh hai thùng nước, vai trần hằn vết chai.
Nhưng từ khoảnh khắc đó, một điều gì đó âm thầm chớm nở giữa hai con người cùng bị thế giới ruồng bỏ, giữa mảnh đất còn quá nhiều máu và khói bụi.
_________________________
tác giả xinh đẹp :")
Hết rồi
tác giả xinh đẹp :")
Muốn biết mọi thứ như nào thì đọc chap sau nhe
Comments