Nghi ngờ

Chiều hôm ấy, trời không mưa nhưng mây kéo kín. Ánh sáng bị dìm xuống, và cả làng Vĩnh Lưu chìm trong một màu âm u như có tang. Cây đa đầu đình cũng không còn xào xạc. Chó nằm dưới gầm bếp không sủa.
Đức Duy xách nước từ giếng về, áo ướt mồ hôi, nhưng lòng lạnh hơn tất cả những cơn gió nào từng đi qua lưng cậu.
Người làng đang nhìn cậu — không bằng mắt, mà bằng sự nguyền rủa âm thầm.
"Thằng đó đó. Tối nào cũng lén gặp gã trai lạ".
“Mặt mũi cũng sáng sủa mà hóa ra... không phải người thường.”
_____________________________
Trong gian bếp nhỏ, Tí đang học viết từng nét chữ Duy khắc trên tấm gỗ.
Đức Duy chợt giật mình khi nghe tiếng bước chân quen thuộc sau lưng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh.
Gã trai ấy bước vào, trên tay là một chiếc bánh nếp được bọc bằng lá chuối — có lẽ là do gã làm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đặt bánh xuống//.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ bắt đầu nghi ngờ//nói khẽ//.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có người đi báo quan.
Không gian đóng băng. Đức Anh vẫn chưa hiểu gì, tiếp tục hí hoáy với thanh củi trên đất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//siết chặt tay//.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu họ đến...cậu đi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi quen với việc bị đánh, bị chửi rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng cậu thì không phải người làng. Họ sẽ… treo xác cậu lên cổng đình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không sợ chết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thứ chết người nhất không phải roi vọt. Mà là ánh mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã sống mười tám năm rồi, Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mười tám năm mà chỉ có hai lần tim tôi đập không vì sợ hãi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một là khi tôi biết tôi yêu con trai. Hai là khi tôi nhìn thấy ánh mắt cậu tối hôm đó dưới giếng.
Căn bếp chìm trong im lặng. Lửa không cháy, chỉ còn ánh sáng từ vách rơm bị gió rít rung lên từng hồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần ai yêu tôi //nói chậm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ cần sống mà không ghê tởm chính mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế… tôi yêu cậu, thì cậu có ghê tởm tôi không?
Đức Duy quay mặt đi. Câu hỏi ấy quá thật. Quá đau. Quá nguy hiểm để giữ lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Yêu tôi à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải. Tôi không xin cậu tin.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ muốn nói, trước khi họ bẻ gãy xương tôi hoặc moi tim tôi ra, tôi từng yêu một người như cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải vì cậu đẹp hay tốt. Mà vì khi cậu đứng giữa làng mà vẫn ngẩng đầu, tôi đã thấy ánh sáng.
Duy lùi lại. Tim đập loạn. Nhưng trong lòng lại như có cơn bão vừa ngừng. Cậu không biết mình sợ hơn — bị đánh, hay được yêu.
____________________________
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Hết rồi
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Muốn biết mọi việc ra sao thì đọc chap sau nhe
tác giả xinh đẹp :")
tác giả xinh đẹp :")
Bai💖
_Còn tiếp_
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play