Chương 2.

Chương 2: Người đã từng là gió.
Năm ấy,bản đón một người lạ. Anh đến trong mùa nước đổ ,khi ruộng bậc thang vừa đón mưa đầu mùa, và những con suối thì thở dài qua từng khe đá như đang kể lại một câu chuyện cũ . Xe anh không lên được dốc nên anh phải đi bộ từ trân núi lên bản.
Cậu nhìn thấy anh lần đầu dưới gốc cây gạo trắng .Anh đứng đó, tay áo xắn lên, cổ áo hơi nhàu, mang trên lưng một chiếc ba lô vải cũ sờn, nhưng ánh mắt trong veo như suối đầu nguồn.
Anh cất lời:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
:"Chào em. Cho anh hỏi đường đến điểm trường chính."
Giọng anh trầm, nhẹ và có chút ngượng ngập như người chưa quen gió núi.
Cậu chỉ tay, không nói cũng không cười nhưng ánh mắt níu lại nơi anh lâu hơn một khoảnh khắc.
Tối hôm ấy,bản mưa. Cậu nghe tiếng mưa gõ lên mái lá ,xen lẫn giọng nói trầm thấp của người lạ trong căn nhà gỗ dành cho giáo viên cắm bản.
Anh là giáo viên tình nguyện. Nói rằng mình chỉ ở đây một năm.
Nhưng cậu không biết , một năm ấy sau này dài hơn một đời người.
Anh dạy học vào buổi sáng, dọn điểm trường vào buổi chiều và viết nhật ký vào buổi tối. Cậu không biết anh viết gì, chỉ thấy mỗi lần viết xong, anh lại gập số lại rất khẽ, như sợ gió đọc mất.
Còn cậu,mỗi chiều lại mang rau đến cho thầy giáo mới. Không nói gì nhiều, chỉ đặt ở bậc cửa, rồi quay đi . Những mỗi lần như thế,trong gùi của cậu lại thêm một thứ: một gói bánh, một quyển sách mỏng ,đôi khi chỉ là một lời nhắn viết bằng phấn trên chiếc lá:
:"Cảm ơn em, hôm nay anh nấu canh rất ngon."
Dần dần, giữa hai người không cần phải nói nhiều. Vì gió đã thay lời.
Hôm nay trời trở lạnh, cậu đi qua lớp học, thấy anh đang ngồi ở bên đá mắt xa xăm hướng qua những ngọn đồi, cậu lại ngồi cạnh anh. Cậu im lặng cả hai không nói gì cho đến khi anh lên tiếng.Anh hỏi?:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
:"Em có sợ gió không?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
:"Sao lại hỏi thế"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
:"Vì anh là gió . Không ở lâu được nơi nào...Em không sợ anh sẽ đi sao?"
Cậu không đáp. Chỉ đưa tay ra hứng một cơn gió thoảng qua mái tóc , cười rất khẽ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
:"Không ai giữ được gió."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
:"Nhưng nếu gió từng thổi qua vườn mình, thì mình nhớ hương."
________________
Sau này anh thật sự rời đi , cậu không khóc. Chỉ ngồi bên gốc gạo trắng đã rụng gần hết hoa , đọc mảnh giấy anh để lại trong quyển sách mỏng từng tặng :
"Nếu một ngày em lạc lối giữa gió và nhớ"
"Thì cứ để bản nhỏ gọi tên anh"
"Có thể anh sẽ nghe thấy"
Cậu gặp giấy lại, kẹp trong quyển sách.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play