Có những bản làng không nằm trên bản đồ , như những nỗi buồn không nằm trong trí nhớ .Nơi đó, người ta sống bằng thói quen , yêu bằng im lặng , và quên nhau bằng cách không bao giờ nhắc đến nữa.
Bản nằm khuất sau ba ngon núi ,bốn bề phủ bởi rừng xanh và sương sớm . Không ai nhớ bản có tên là gì . Những người ở đây cũng chẳng bận tâm điều đó.Với họ nơi này là nhà – là nơi chốn mà họ đã quen hơi đất ,mùi khói bếp và tiếng suối chảy sau hè.
Cậu lớn lên ở đó
Lặng lẽ như sương mai.
Mỗi sớm ,cậu gánh nước từ suối về,băng qua con đường đất Chiếc gùi nhỏ sau lưng cậu đong đầy rau rừng , vài bó củi khô và một nhành lan rừng ai để lại trên lối mòn. Cậu nhặt nhành hoa ấy, không vì đẹp mà vì nó gợi cái gì đó rất cũ .
Từ ngày anh rời đi ,bản dường như cũng thay đổi .
Hay chỉ là... ánh mắt cậu đã đổi màu?
Trời tháng tám,mây thấp và gió đìu hiu.Lá rụng sớm ,chim bay muộn , và lòng người thì cũ kỹ hơn cả mái nhà mục nát sau dốc. Bên hiên, cậu ngồi khâu lại góc chăn rách,kim chỉ không đều ,tay run nhẹ.Ánh mắt cậu xa xăm nhìn về một nơi nào đó,anh mắt như chứa đựng tất cả gửi tình vào trong gió.
Gió của anh. Gió từng chạm khẽ tóc cậu vào buổi chiều năm ấy ,khi anh đang ngồi đọc sách dưới gốc cây gạo trắng đang rụng hoa .
Anh từng nói:
:"Bản em không có tên giống như người... không ai gọi,nhưng cũng chẳng ai quên."
Lúc đó cậu chỉ cười . Một nụ cười khẽ như tiếng lá chạm vào nhau giữa rừng .
Cậu không biết chính mình cũng trở thành một góc của kí ức anh.
Một góc không tên... nhưng đau.
Họ có những ngày không còn là yêu, nhưng lòng thì chẳng còn là bạn.
Từng bước qua nhau trong im lặng, không ai nói gì nhưng trong lòng ai cũng biết tình cảm họ dành cho nhau là gì.
Hôm nay, cậu vẫn ngồi trước hiên nhà,mắt nhìn xa, vượt qua đồi núi.Cậu nghĩ rồi lẩm bẩm:
:"Nếu một ngày anh quay lại , liệu một ngày anh còn nhận ra cậu không."
:"Có nhớ bản nhỏ không tên, nơi từng có một người đợi anh bằng cả thanh xuân không lời hứa?"
Comments