Trời gần tối hắn trở về nghĩa trang. Lúc đi ngang qua khu mộ mới, hắn nghe có tiếng người khóc lóc, la ó, chửi bới ai đó bất nhân, chửi luôn tổ tiên, ba mẹ người đó đã sinh ra đứa con ác ôn làm chuyện nghịch thiên gây khổ cho người dân lương thiện.
"Trời sẽ quánh mày, đồ thứ ác nhơn!" Giọng ai the thé giữa nghĩa trang buồn.
Hắn chẳng quan tâm, vì người ta không phải chửi hắn. Nhưng ngay tối hôm đó hắn liền rời khu nghĩa trang không ở nữa.
Nơi trú chân mới của hắn là một chòi vịt ngoài đồng.
Cuối thu, đầu đông, đồng ruộng chỉ còn trơ gốc rạ. Mưa gió về, nước sông dâng cao nên chủ vịt đã vội chạy đồng bỏ hoang cái chòi lạnh lẽo.
Hắn ở đó mặc ngoài trời mưa to gió lớn. Bữa ăn của hắn là thùng mì gói và mấy bì súc xích, nước uống lấy từ nước sông.
Thuở ấy, đất trời dường như thương hắn nên mưa suốt ba ngày ba đêm, nước sông dâng cao nhưng cũng chỉ lém vào nơi hắn nằm. Hắn nhìn biển nước mênh mông, nhìn dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy thản nhiên như nhìn một chiếc lá vàng rơi.
Từ ngày xa ông cụ, từ ngày sống vất vưởng lang bạt, hắn tự nhiên mất khả năng giao tiếp với người sống. Và chẳng thiết tha gì với cuộc sống nhạt nhẽo vô vị này. Với hắn, sống cũng được mà chết cũng là chuyện bình thường. Thế gian này sẽ chẳng có ai xót thương hắn. Hắn có chết ở đây hay bị dòng nước cuốn đi cũng như nhau cả thôi.
Một đêm mưa tạnh, nước rút, hắn ngồi trước chòi nghe đâu đó vọng đến tiếng trống kèn tiễn đưa một linh hồn.
Bỗng dưng hắn thèm trò chuyện...
Đêm đông, chốn đồng không mông quạnh bốn bề lạnh lẽo, hắn lần về làng, lần tìm ra thăm nơi an nghỉ của người chết.
Hắn đến khu mộ mới đắp cát còn mới tinh.
"Cụ ơi, cụ có thương Lâm Tĩnh không?"
"Có ạ!"
"Vậy cụ cho con xin vật cụ mang theo nhé!" Lâm Tĩnh sụp lạy ba lạy trước nấm mồ. Rồi đứng lên tiến hành đào mộ.
Hắn mở bung nắp quan, cạy miệng người đang nằm im lấy đi mấy ly vàng. Và tiện tay lấy luôn chiếc cong ngọc bích đeo ở tay bà cụ.
Sau khi lục tìm kĩ không còn vật gì quý giá, hắn đậy lại nắp quan, ung dung lấp chỗ cát hắn vừa hì hục đào trước đó.
Hắn trở về chòi vịt với ít thức ăn sau khi đã bán trôi mấy ly vàng.
Hắn ăn ít lắm. Nên không phải đi xin xỏ nhiều. Mỗi năm, hắn chỉ mở nắp tầm năm, sáu cái là đủ lay lắt qua ngày.
Mới đó...mà hắn đã lớn.....
Đêm nay, trăng Rằm sáng trong vành vạnh. Rằm cô hồn nên nghĩa trang có rất nhiều đồ cúng.
Lâm Tĩnh ngồi tựa lưng vào một ngôi mộ có rất nhiều đồ cúng ngon. Hắn tự nhiên ăn bánh hỏi thăm người đã khuất.
"Cô Như Hảo, sao cô chết trẻ vậy?" Lúc chiều hắn nhìn di ảnh cô rất kĩ. Trong di ảnh, cô gái có khuôn mặt non chẹt, thắt hai bím tóc xinh xinh, nụ cười hãy còn vô tư lắm. Hắn thấy trên bia ghi cô hưởng dương chỉ mới mười tám tuổi.
Không có tiếng trả lời.
Hắn lại hỏi tiếp: "Cô có mang theo vật gì quý giá không? Nếu có thì cho tôi xin. Còn không...thì tôi sẽ tặng cô chiếc vòng ngọc này." Lâm Tĩnh thò tay vào túi áo lấy ra chiếc vòng ngọc bích mà hắn đã lấy của bà cụ năm nào.
Hắn quay người lại, đối diện với cô gái, giơ chiếc vòng cho cô xem: "Rất đẹp đúng không?" Hắn ngắm nghía chiếc vòng dưới trăng rồi kể: "Cô biết không? Có mấy lần tôi bệnh nặng và đói...Nhưng tôi vẫn kiên quyết không bán.
Để tôi đeo nó cho cô nhé!"
Dứt lời, Lâm Tĩnh đứng lên. Cởi chiếc áo cũ bỏ xuống trước mộ. Hắn cầm xẻng bắt đầu đào mộ. Mộ cô gái trẻ mất đã lâu và có lẽ cô là con gái nhà khá giả nên được gia đình xây cho ngôi mộ rất kiên cố.
Lâm Tĩnh phải mất khá nhiều thời gian và sức lực mới đào được tới tấm ván thiên.
Cũng như bao lần trước, hắn thành thục mở nắp quan tài.
Khi nắp quan mở bung. Theo ánh sáng đèn pin trên đầu chiếu rọi, hắn thấy thi thể cô gái vẫn còn nguyên vẹn, gương mặt bình thản như người đang nằm ngủ say.
Lâm Tĩnh có chút giật mình. Vì rõ ràng, lúc chiều hắn thấy: Cô mất ngày 10/4/20xx. Cách hiện tại đã 8 năm.
"Là mình hoa mắt sao?" Lâm Tĩnh nhắm chặt mắt, lắc đầu liên tục để xóa tan ảo ảnh. Rồi nhìn lại cô gái lần nữa.
Vẫn đôi bím tóc trải dài xuống ngực, vẫn gương mặt non trẻ y như trên bức di ảnh.
"Thật không thể tin mà!" Lần đầu tiên trong đời trộm mộ của hắn, hắn thấy có người chết đã lâu năm mà xác vẫn còn y nguyên không thối rữa.
Bỗng dưng, hai bàn tay hay lục tìm bảo vật người chết của hắn run lên. Chân hắn cũng run không đỡ lấy cơ thể cao lớn được nữa. Lâm Tĩnh thối lui, tựa lưng vào vách hố.
"Anh còn đứng đó làm gì? Mau đeo chiếc vòng cho tôi. Sắp đến giờ tôi phải đi rồi nè!"
Một giọng nói thình lình vang lên giữa đêm thanh vắng. Nếu nói không sợ thì Lâm Tình nói điêu. Hai chân run lẩy bẩy ngã khuỵu luôn tại chỗ. Nếu có ai ở đây chắc họ sẽ thấy mặt hắn lúc này tái xanh cắt không ra một giọt máu. Một khuôn mặt y chang mặt người nằm dưới nắp quan.
Updated 24 Episodes
Comments
Phạm Nhung
cmt đầu, like rồi mà quên cmt/Facepalm/
2025-08-05
2
NT&TN
Trong những năm trộm mộ đây là lần đầu tiên thấy cảnh này chắc a bỏ nghề luôn quá , giữa đêm khuya mà giọng nói người đã mất 8 năm nói làm người sống muốn chết theo luôn ( chắc a đã tè trong quần luôn rồi) ....
2025-08-06
2
Nguyễn Hồng Duyên
mừng tác giả ra truyện mới,đọc đúng 12h đêm nổi hết cả gai ốc,sợ nhg vẫn thấy hay
2025-08-06
1