Chương 5

***
Trời tối dần, hồ Tây bắt đầu lên đèn.
Hai người về lại căn hộ ở tầng 11, nơi cả hai đã sống chung suốt hơn một năm qua.
Quang Anh mở cửa trước, động tác quen thuộc đến mức chính anh cũng phải nhíu mày.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
'Sao tay mình lại tự nhớ mật mã như thế?'
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ mật khẩu hả? /Hơi mỉm cười/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc.. ngón tay tôi nhớ.
Quang Anh đáp, thản nhiên bỏ giày, như thể đây là nhà mình từ lâu.
Phòng khách vẫn sáng ấm bởi đèn vàng, ghế sofa xám cạnh cửa sổ vẫn có chiếc gối ôm hình con cá mập màu xanh biển.
Quang Anh tiện tay nhấc nó lên, ôm vào ngực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Của cậu à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Của anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi trước anh ôm nó ngủ hằng đêm. /Đáp nhàn nhạt/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
..Cậu đang nói thật hay ghẹo tôi đó?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn hay nói nó êm hơn em.
Quang Anh khựng vài giây rồi bật cười.
Anh lững thững vào bếp, thấy trên bàn còn cái tách trắng có vết cà phê khô.
Không hiểu sao lại rửa ngay, như một thói quen ăn sâu đến mức chẳng cần suy nghĩ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi hay rửa cốc à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc nào cãi nhau cũng rửa cốc để nguôi giận.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc vì nó.. yên tĩnh.
Bữa tối hôm đó đơn giản: mì Ý sốt kem mà Duy nấu, kèm salad.
Duy vừa nấu vừa lén nhìn sang, thấy Quang Anh đứng tựa bàn, tay xoay cái thìa gỗ một cách rất "của anh ấy".
Lạ ở chỗ.. Quang Anh không nhớ, nhưng cơ thể anh vẫn nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu tôi với cậu.. chưa quen nhau, thì sao tôi lại ở đây?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại anh từng nói..
"Anh không cần phòng trọ, anh cần một người cho anh chìa khóa nhà."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và em.. đưa luôn.
Quang Anh im lặng, rồi bất giác mỉm cười.
Bữa ăn diễn ra bình thản, nhưng giữa họ, khoảng cách không còn lạnh như trước nữa.
. . .
Sau bữa tối, Duy định rửa bát, nhưng Quang Anh giành lấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi rửa. Cậu nấu rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi trước đâu có công bằng vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh toàn bắt em làm hết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc hồi trước tôi xấu tính.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm! Nhưng xấu kiểu.. đáng yêu.
Quang Anh liếc xéo. Nước chảy rì rào trong bồn, mùi nước rửa chén thơm nhẹ.
Duy đứng tựa tủ lạnh, chống tay nhìn anh từ phía sau, ánh mắt pha chút hoài niệm.
Phòng khách sau đó chìm vào ánh sáng từ màn hình tivi.
Cả hai ngồi xem một bộ phim hành động cũ. Quang Anh ngồi dựa vào sofa, Duy ngồi bên, hai vai vô tình chạm nhau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu hay ngồi gần thế này à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, thường là anh kéo em sát hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ điều chỉnh tư thế, nhưng không dịch ra xa.
Bóng tối và tiếng phim che đi nụ cười khó kiềm của Duy.
Một cảnh hành động gay cấn xuất hiện, Quang Anh giật mình, tay vô thức bấu nhẹ vào cánh tay Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, chỉ.. phản xạ thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh hay phản xạ thế mỗi lần xem phim với em.
Lời nói ấy khiến tim Quang Anh lỡ một nhịp.
. . .
Tối muộn, Duy nằm đọc sách ở ghế sofa, còn Quang Anh ngồi trên thảm, gối đầu vào chân cậu.
Chỉ có tiếng quạt trần quay đều.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không định.. ôm em ngủ như trước hả? /Trêu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai mà đi ôm một thằng mới quen.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế hồi xưa anh đi ôm một thằng mới quen ngay tối đầu tiên.
Quang Anh liếc xéo, nhưng không phản bác.
Cuối cùng, trước khi ngủ, anh vẫn chui vào chăn cùng Duy. Không phải vì nhớ, mà vì.. thấy đúng.
Đêm đó, Duy bị đánh thức bởi tiếng gọi nhỏ. Quang Anh, trong cơn mơ, khẽ thở.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.. đừng đi.
Bàn tay anh siết chặt vạt áo Duy, như sợ mất. Tim Duy nhói lên, nhưng khóe môi lại cong nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không đi đâu. /Thì thầm/
Có những ký ức không nằm trong trí óc, mà nằm ở bàn tay, ở cách người ta siết chặt mình trong giấc ngủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play