Đừng đến gần à? Mày bảo tao đừng đến gần thằng khốn đã biến tao thành kẻ thảm hại thế này ư?
Vũ Kha Úc (O)
//tiến thêm một bước, con dao trong tay lóng lánh//
Vũ Kha Úc (O)
Dung Thời An, mày vẫn bảo vệ hắn đến phút cuối cùng sao?
Dung Thời An (O)
Vì anh ấy không sai //mắt không rời khỏi lưỡi dao//
Dung Thời An (O)
Anh ấy chỉ lấy lại những gì thuộc về mình
Vũ Kha Úc (O)
KHÔNG SAI?
Vũ Kha Úc (O)
Hắn giết chết ba tao! Làm mẹ tao điên! Hại chồng tao đi tù! Mà mày nói hắn không sai?
Tạ Lẫm (A)
Tránh ra.
Tạ Lẫm (A)
Thời An, về phía sau tôi
Dung Thời An (O)
Không muốn
Thời An lắc đầu, không nhúc nhích. Cậu đứng đó, như bức tường mỏng manh duy nhất giữa hắn và cái chết.
Dung Thời An (O)
Em không đi đâu cả
Dung Thời An (O)
//mắt đã ướt lệ nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh//
Dung Thời An (O)
Anh còn chưa khỏi hẳn. Anh không thể tự bảo vệ mình được
Vũ Kha Úc (O)
//chậm rãi đưa dao lên, ánh mắt điên cuồng//
Vũ Kha Úc (O)
Cảm động thật đấy. Nhưng mày nghĩ mày là gì trong mắt hắn hả?
Vũ Kha Úc (O)
Một đứa Omega hạ tiện từng bị gia đình bán đứng, từng bị cả nhà hắn đạp dưới chân như con chó
Vũ Kha Úc (O)
Mày nghĩ mày quan trọng sao?
Dung Thời An (O)
Tôi không quan trọng
Dung Thời An (O)
Nhưng anh ấy quan trọng với tôi
Vũ Kha Úc (O)
//quay lại nhìn Tạ Lẫm//
Vũ Kha Úc (O)
Nghe thấy chưa? Đây là người duy nhất yêu mày trên đời này đấy, Tạ Lẫm
Vũ Kha Úc (O)
Cảm giác thế nào khi sắp mất luôn cả thứ cuối cùng?
Thời An quay lại nhìn hắn. Ánh mắt ấy dịu dàng, đau lòng, mang theo cảm xúc sâu không đáy.
Tạ Lẫm biết Thời An thích mình đến nhường nào, ngay cả hắn sau khi sống chung với em cũng không hiểu nổi, tại sao một người như em lại tận tâm với hắn đến như thế.
Em vốn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, nếu không dính vào một kẻ như hắn.
Tạ Lẫm (A)
Thời An
Hắn định bảo cậu về sau hắn, để hắn có thể bắn chết kẻ này
Nhưng chưa kịp nói.
*Phập*
Tiếng dao đâm vào thịt vang lên sắc lẹm trong căn phòng tĩnh mịch.
Dung Thời An (O)
Hah...
Dung Thời An (O)
//khụy xuống, đôi mắt mở to nhìn Tạ Lẫm//
Dung Thời An (O)
Anh Lẫm...
Tạ Lẫm lao ra khỏi xe lăn, cả người ngã xuống sàn lạnh. Đôi chân đã mất cảm giác nhưng hắn vẫn cố bò về phía cậu, mặc cho đầu gối đập vào mảnh kính sắc nhọn, máu chảy thành vệt đỏ trên nền đá.
Tạ Lẫm (A)
Thời An...
Hắn ôm lấy cậu vào lòng, máu ấm từ vết thương trên bụng Thời An thấm đẫm chiếc áo hoodie trắng. Cậu co giật yếu ớt trong vòng tay hắn.
Vũ Kha Úc (O)
//đứng đó, nhìn xuống hai người với ánh mắt thỏa mãn bệnh hoạn//
Vũ Kha Úc (O)
Tốt lắm
Vũ Kha Úc (O)
Chết thay cho người mình yêu. Thật ngu ngốc
Theo sau tiếng cười của y, là phát súng xé toạc không khí.
Đạn bắn thẳng vào trán Vũ Kha Úc. Y ngã xuống ngay lập tức, máu văng tung tóe.
Khói súng còn chưa tan, Tạ Lẫm đã ném khẩu súng sang một bên, dùng toàn bộ cơ thể ôm chặt Thời An.
Tạ Lẫm (A)
Nhìn tôi... Em mau nhìn tôi này
Tạ Lẫm (A)
"Điện thoại? Phải gọi xe cấp cứu"
Tạ Lẫm đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm. Chiếc điện thoại đã rơi lăn xuống bàn trà gần đó, chỉ cách vài mét.
Hắn siết chặt cậu, chuẩn bị bò đến nhưng một bàn tay mềm lạnh chụp lấy cổ tay hắn.
Dung Thời An (O)
Anh Lẫm... đừng
Dung Thời An (O)
Em không xong rồi...
Dung Thời An (O)
Anh... lạnh quá...
Tạ Lẫm (A)
Đừng nói
Tạ Lẫm (A)
Thời An, mau bỏ tay tôi ra
Thời An khẽ cười. Nụ cười ấy dịu dàng đến đau lòng. Cậu biết rõ, cho dù có cố đến mấy cũng không cứu nổi nữa rồi.
Vết thương quá sâu, lại đâm trúng vùng hiểm. Mỗi hơi thở giờ như thiêu đốt cả lồng ngực.
Cậu thấy hắn đang có ý muốn đến lấy điện thoại nằm chỏng chơ giữa vũng máu.
Nhưng nền nhà đầy những mảnh thủy tinh vỡ, sắc như lưỡi dao. Với thân thể hắn bây giờ bò đến đó chẳng khác nào tự sát.
Dung Thời An (O)
Đừng
Dung Thời An (O)
Anh đi...sẽ bị thương
Dung Thời An (O)
Anh... vẫn còn sống... là được rồi
Tạ Lẫm cắn chặt răng. Nhưng đôi mắt hắn đỏ lên như sắp nứt ra.
Tạ Lẫm (A)
Không... đừng có nói như sắp từ biệt tôi
Dung Thời An (O)
Anh... biết không...
Dung Thời An (O)
Thời An thích Tạ...Lẫm lắm....
Tạ Lẫm (A)
Thời An?
Nhưng đã quá muộn.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, Tạ Lẫm khóc.
Hắn không khóc khi bị gia tộc đối xử như một kẻ cặn bã.
Không khóc khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Không khóc khi bị phản bội, khi bị hủy đi đôi chân, khi mất đi tất cả quyền lực.
Nhưng hắn khóc khi nhìn Thời An chết trên tay mình.
Gió vẫn thổi qua, những ánh đèn vàng lặng lẽ chớp tắt. Tạ Lẫm ngồi đó, ôm thi thể người hắn yêu nhất, máu thấm đẫm áo.
Comments