【Ngày mà hắn khiến Tạ gia sụp đổ, cũng là ngày mà người duy nhất đứng cạnh hắn chết đi.】
_________
Tạ Lẫm (A)
Cuối cùng cũng có ngày này
Tạ Lẫm (A)
//đôi mắt lạnh lẽo nhìn những tờ báo đăng tin về việc công ty họ Tạ phá sản//
Tạ Lẫm (A)
"Mười năm chuẩn bị, cuối cùng hắn cũng thành công"
Hắn đang tận hưởng trong niềm vui ngọt ngào của sự trả thù, thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm hắn ngừng lại một chút.
Tạ Lẫm (A)
Vào đi
Dung Thời An bước vào, bộ dạng cậu gầy gò hơn mọi khi, chiếc áo hoodie rộng thùng thình trên người nhỏ bé.
Dung Thời An (O)
//đứng cách bàn làm việc vài bước, hai tay siết chặt vào nhau//
Dung Thời An (O)
Anh Lẫm...
Tạ Lẫm (A)
Nói đi
Tạ Lẫm không ngước mắt khỏi tờ giấy, giọng điệu không hề thay đổi. Nhưng tai hắn đã quen với giọng nói rụt rè ấy, quen với cách Thời An luôn do dự trước khi nói điều gì đó.
Dung Thời An (O)
Em muốn hỏi anh... mình có thể nhận nuôi một con cún không?
Tạ Lẫm (A)
//ngừng tay, nhìn lên//
Tạ Lẫm (A)
Em muốn?
Dung Thời An (O)
Vâng ạ, nếu anh không thấy phiền
Dung Thời An (O)
Em thấy... nó cô đơn lắm. Nằm một mình ngoài cửa tiệm bánh, không ai quan tâm
Tạ Lẫm nhìn người trước mặt, bộ dạng cậu gầy gò đến thảm thương.
Mấy năm nay hắn luôn bảo cậu ăn uống đầy đủ nhưng Thời An cứ bảo mình không sao, lúc nào cũng nhường phần ngon cho hắn.
Tạ Lẫm (A)
"Bản thân lo chưa xong mà còn muốn nuôi thêm một thứ nữa"
Tạ Lẫm (A)
//đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế//
Tạ Lẫm (A)
Cứ thử xem sao
Dung Thời An (O)
//ánh mắt bừng sáng lên, nụ cười xuất hiện trên môi//
Dung Thời An (O)
Em cảm ơn anh!
Dung Thời An (O)
//quay người chuẩn bị ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn//
Tạ Lẫm nhìn theo, một Omega yếu ớt, cổ tay gầy gò vậy mà năm năm trước lại một mình cõng hắn trên vai đến bệnh viện khi hắn bị người khác hãm hại.
Tạ Lẫm (A)
Thời An
Dung Thời An (O)
//dừng lại quay đầu// Vâng ạ?
Tạ Lẫm (A)
Ăn tối đúng giờ. Đừng đợi tôi
Dung Thời An (O)
//ngập ngừng// Em hiểu rồi ạ, em đi nhé
Tiếng chân cậu dần xa, Tạ Lẫm quay lại với những tờ giấy trên bàn. Nhưng tâm trí hắn không còn tập trung như trước.
_______
Gió tháng Mười hai lồng lộng rít qua hành lang dài của biệt thự. Ánh đèn chớp tắt không đều tạo nên những bóng đen kỳ quái trên tường.
*Cốc cốc cốc*
Dung Thời An (O)
Ai đó ạ?
Không thấy ai trả lời.
Dung Thời An (O)
//khó hiểu// "Sao không nói gì hết vậy?"
Dung Thời An (O)
"Có phải là bạn của anh Lẫm không?"
Người sau cánh cửa im lặng rồi bỗng nhiên nói.
...
Tôi là người giao thuốc cho cậu Tạ
Dung Thời An (O)
Anh giao thuốc ư? Bình thường là bác sĩ Tần sẽ đến mà
...
Thưa cậu, tôi là trợ lý của ngài ấy. Hôm nay bác sĩ Tần có việc đột xuất
Dung Thời An (O)
Vậy à //vội vàng mở cửa//
Cậu không ngờ, khi vừa hé cửa...
Một bóng người lao vụt qua khe hẹp.
Vũ Kha Úc (O)
Chào cậu, Thời An
Vũ Kha Úc (O)
//đẩy ngã cậu//
Dung Thời An (O)
Ức...
_______
Vũ Kha Úc (O)
TẠ LẪM!
Tiếng gào xé họng vang lên giữa phòng khách. Vũ Kha Úc loạng choạng bước qua mảnh vỡ thủy tinh trong lúc vô tình làm ngã, từng bước chân để lại dấu máu đỏ quạch.
Trong tay y là con dao dài cán gỗ, lưỡi dao phản chiếu ánh đèn mờ như ngọn lửa lạnh.
Vũ Kha Úc (O)
Nhìn xem mày đã làm gì!
Vũ Kha Úc (O)
Mày hủy Tạ gia rồi! Hủy luôn cả tao!
Giữa đống đổ nát, Tạ Lẫm ngồi trên chiếc xe lăn, hai tay đặt thẳng trên tay vịn.
Tạ Lẫm (A)
Mày muốn gì?
Vũ Kha Úc (O)
Muốn gì? //bật cười như điên//
Vũ Kha Úc (O)
Tao muốn mày chết! Chết thật thảm thương như cách mày đã giết chết gia đình tao!
Vũ Kha Úc (O)
Hại Trác Hành phải ngồi tù, bây giờ con tao bơ vơ không có bố, bữa ăn còn không đủ no
Vũ Kha Úc (O)
Mày lại có cuộc sống ấm no hạnh phúc, mày nghĩ tao có chịu được không?
Dung Thời An từ góc phòng bước ra, loạng choạng do bị đẩy ngã. Khi nghe thấy Kha Úc nói thế, cậu lập tức đứng chắn trước xe lăn.
Dung Thời An (O)
Đừng đến gần anh ấy //run rẩy//
Dù nhỏ hơn Tạ Lẫm nửa cái đầu, dù gầy yếu đến mức gió thổi cũng có thể làm cậu ngã, nhưng lúc này Thời An đứng thẳng như một bức tường chắn.
Comments
ღGạoo_XLツ
tui từ bộ bé Dụ qua tìm nè=))) truyện bà hợp gu vãi í
2025-08-07
3