Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên giữa màn sương mù mờ đục của buổi sáng sớm. Âm thanh cứng nhắc, lạnh lẽo như tiếng roi quất vào không khí khiến cả dãy ký túc xá bừng tỉnh sau một đêm yên tĩnh đến nghẹt thở.
Diệp Khuynh bật dậy gần như theo phản xạ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận rõ từng cơ bắp còn cứng đờ, từng vết thương âm ỉ chưa lành. Nhưng cô không để lộ ra ngoài, chỉ nhanh chóng xuống giường bắt đầu gấp chăn màn theo quy định.
Chiếc chăn bông nặng nề được cô gấp thành hình vuông gọn gàng, mép vuông góc cạnh sắc như dao cắt. Một loạt âm thanh lục cục vang lên khắp phòng ký túc xá khi mọi người cũng lần lượt tỉnh dậy, tất bật chuẩn bị.
Trong phòng, Lệ Cẩm lười biếng ngáp dài, Đặng Gia Hân chỉnh lại tóc, Từ Thiến Thiến lặng lẽ lướt qua gương, còn Triệu Kỳ vẫn âm thầm làm mọi thứ như một cái máy.
Không ai buồn nhìn Diệp Khuynh thêm một cái.
Giống như sự tồn tại của cô chỉ là một làn khói mờ nhạt trong căn phòng lạnh lẽo này.
Sau khi hoàn tất vệ sinh cá nhân, tất cả nhanh chóng mặc quân phục chỉnh tề, bước nhanh ra ngoài tập hợp. Không phân biệt nam nữ, mọi người đều được xếp theo tổ quy định từ trước.
Diệp Khuynh đứng yên ở vị trí tổ 10. Bên cạnh cô là những gương mặt xa lạ… phần lớn là những tân binh bị đánh giá thể lực kém, kỹ năng yếu hoặc thành tích tệ hại.
Tổ 10, từ lâu đã là cái tên đồng nghĩa với “đội bét bảng” của khu huấn luyện.
Mặt trời vừa mới ló dạng, những tia sáng yếu ớt còn chưa đủ xua tan lớp sương mỏng lượn lờ quanh sân huấn luyện. Từng tiếng hô dõng dạc vang vọng khắp không gian, rắn chắc và nặng nề.
Một bóng người bước tới, áo huấn luyện ôm sát cơ thể cao lớn, bước chân dứt khoát. Đó là Huấn luyện viên Lý Phong… một trong số người phụ trách chính khu huấn luyện tân binh này.
Anh ta khoảng ba mươi tuổi, thân hình rắn chắc, đường nét góc cạnh và đôi mắt sắc như dao cạo. Cái uy trên người anh khiến tất cả tân binh vô thức dựng thẳng sống lưng.
Lý Phong quét mắt một vòng, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại một nhịp ngắn trên tổ 10, sau đó cất giọng trầm ổn:
“Tất cả chú ý! Tôi có thông báo quan trọng.”
Âm thanh như thép lạnh va vào nhau, rót thẳng vào từng lỗ tai. Mọi người lập tức nghiêm trang đứng thẳng, hai tay đặt bên sườn.
Lý Phong tiếp tục, từng từ rõ ràng:
“Cuối tháng sau, chúng ta sẽ tổ chức kỳ thi thăng cấp lên khu huấn luyện dự bị. Đây là cơ hội để các cậu bước vào con đường binh nghiệp chính thức. Nhưng…”
Anh dừng lại, giọng trầm xuống ánh mắt sắc bén như nhìn thấu từng người:
“Phần trăm được chọn cực kỳ thấp. Khóa trước, trong hàng ngàn tân binh, chỉ có hai người trụ lại. Nếu các cậu không cố gắng, đừng mơ tưởng bước chân vào đó.”
Một làn sóng xôn xao lập tức lan ra giữa hàng ngũ. Khu huấn luyện dự bị… đó là cánh cửa dẫn tới quân hàm, danh tiếng và tương lai. Nhưng đồng thời cũng là nơi chỉ có những kẻ mạnh mới tồn tại.
Diệp Khuynh siết chặt tay, lòng âm thầm dậy sóng.
Cô biết cơ thể này còn yếu. Thể lực kém, phản xạ chậm. Nhưng cô không thể cam chịu đứng im. Nếu muốn có chỗ đứng, cô phải trở nên mạnh hơn, phải bước vào khu huấn luyện dự bị bằng bất cứ giá nào.
Đôi mắt cô sáng lên, ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo và kiên định như một thanh kiếm giấu mình trong vỏ.
…
Huấn luyện buổi sáng chính thức bắt đầu.
Lý Phong phân chia huấn luyện theo tổ.
Tổ 1, tổ 2 là nơi quy tụ những người giỏi nhất, thể lực tốt nhất, được giao cho các huấn luyện viên khác. Tổ 10… vẫn do Lý Phong trực tiếp quản lý.
Diệp Khuynh nhìn quanh, phát hiện không có ai quen thuộc trong tổ. Lệ Cẩm, Đặng Gia Hân, Từ Thiến Thiến…tất cả đều đã được phân vào tổ 1 và tổ 2. Những tổ có thành tích cao hơn, điều kiện tốt hơn.
Còn cô… một mình… đứng trong tập thể yếu nhất.
Huấn luyện bắt đầu với các bài tập thể lực cơ bản: chống đẩy, gập bụng, leo dây, chạy bền.
Tiếng thét của huấn luyện viên vang lên như sấm rền:
“Chống đẩy! Một trăm cái! Bắt đầu!”
Mồ hôi nhanh chóng túa ra ướt đẫm lưng áo. Cánh tay Diệp Khuynh run lên vì đau nhức, nhưng cô cắn răng chịu đựng, động tác từng nhịp từng nhịp vững chắc, không chệch choạc cũng không gắng gượng quá mức.
Cô không thi gan, không bộc phát liều mạng để rồi hụt hơi giữa chừng như vài tân binh khác.
Cô lựa chọn nhịp điệu ổn định, duy trì sức bền, bởi vì cô hiểu trận chiến này không phải nhất thời. Mà là một cuộc đua đường dài.
Tiếp đến là bài tập gập bụng, leo dây thừng cao mười mét, vượt địa hình chướng ngại.
Mỗi lần hoàn thành một hạng mục, Diệp Khuynh đều thở đều đặn, điều chỉnh nhịp tim giữ cho bản thân trong trạng thái thăng bằng nhất có thể. Không hưng phấn, không tuyệt vọng. Chỉ có kiên trì.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dốc, tiếng ngã quỵ, tiếng la hét thất vọng của những tân binh khác.
Nhưng cô… vẫn lặng lẽ tiến về phía trước.
Mỗi lần bàn tay trượt trên dây thừng, cô lại siết chặt hơn. Mỗi lần đầu gối đau buốt vì va vào chướng ngại, cô lại nhếch môi cười lạnh.
Đau đớn chỉ là gia vị. Thất bại mới là kẻ thù.
Buổi huấn luyện kết thúc khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt rọi xuống đỉnh đầu từng người.
Lý Phong đi ngang qua tổ 10, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng gương mặt mệt mỏi, chán nản.
Khi ánh mắt ấy dừng lại trên Diệp Khuynh, nó thoáng khựng lại một nhịp.
Cô gái ấy… so với đám tân binh vật vã xung quanh có vẻ chẳng nổi bật gì. Nhưng… trong bước chân ổn định, trong ánh mắt kiên định không lay động kia có thứ gì đó rất khác.
Lý Phong nhíu mày, không nói gì thêm chỉ lạnh giọng quát:
“Tất cả giải tán! Nghỉ ngơi ăn trưa một tiếng, chuẩn bị cho đợt huấn luyện chiều!”
Tất cả lập tức tản ra, lê bước về phía căng-tin.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Khuynh ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh sân tập, rút chai nước trong balo ra uống từng ngụm nhỏ.
Trên da, mồ hôi còn chưa kịp khô. Trong phổi, hơi thở vẫn nặng nhọc. Nhưng trong tim cô, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên.
Một ngọn lửa sẽ không tắt.
Không bao giờ.
Updated 45 Episodes
Comments
Thu Trinh
Đỉnh của chóp, rồi xem mấy cưng sẽ biết tay chị
2025-08-06
3
Anonymous
My gu của toii , tg oiiiiiii , đỉnh chop
2025-08-06
1
Thương Nguyễn 💕💞
Ngọn lửa sống manh mẽ
2025-08-06
1