(Archived memories I.)

Nhật Minh
Nhật Minh
NovelToon
Nhật Minh
Nhật Minh
Chap này tôi xin phép ý tưởng gần giống vid này nha
Nhật Minh
Nhật Minh
Tại vì một phần cốt truyện của tôi giống với lại vid dth vaiz
—————
Azure và Two Time—hai kẻ cùng thuộc về The Spawn Cult—nên cũng dễ hiểu khi họ đang sống cùng nhau trong một nhà thờ giữa rừng, một nơi vừa mang vẻ thiêng liêng vừa khiến người ta rờn rợn
Phải nói sao nhỉ… nếu nhìn từ ngoài vào, nơi này chẳng đến mức mục nát như những lời đồn đại; tường nhà thờ được sơn màu trắng, sạch sẽ một cách đáng ngờ, và khắp mọi nơi đều treo biểu tượng Spawn—những hình xoắn ốc lặp đi lặp lại như thể mỗi bức tường, mỗi ô kính đều thì thầm giáo lý vào tai người sống bên trong
Nhưng dù sao thì… Two Time vẫn ghét chỗ này
Cậu không chịu nổi cái cảm giác bị bao vây bởi sự im lặng, bởi những bức tường biết nhìn người và bầu không khí ngột ngạt như thể cả nhà thờ đang theo dõi từng hơi thở của cậu
Phòng riêng thì không đến nỗi tệ—ít nhất thì còn có cái giường để nằm và một ô cửa sổ nhỏ để thỉnh thoảng nhìn trời—nhưng đồ ăn ở đây… trời ơi, đúng là dở ẹc
Đến mức cậu nghi ngờ mấy người trong giáo phái này ăn để sống hay ăn để hành xác
Dẫu vậy, đây là rừng
Là rừng sâu thực sự
Không có đường ra thành phố, không có quán ăn nào trong vòng bán kính hàng chục cây số, không có giao hàng tận nơi, và tất nhiên là… cậu cũng không biết nấu ăn
Nghĩ đến đây, Two Time chỉ biết lăn qua lộn lại trên giường, tay ôm bụng, ánh mắt nhìn trân trối lên trần nhà như thể đang thầm cầu nguyện một phép màu nào đó có thể giúp mình nấu được mì gói không cháy
Cậu đói
Rất đói
Đến mức bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về việc xin lỗi Spawn để được ban cho một bữa ăn tử tế
.
.
.
Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió luồn qua khe cửa kính nhà thờ
Two Time thở dài một cái, hơi nặng nề, rồi ném ánh mắt uể oải về phía cánh cửa gỗ trắng
Two Time
Two Time
Vào đi, cửa không khóa đâu…
Cậu nói thế, nhưng không nghe thấy tiếng bản lề cọt kẹt quen thuộc, chỉ có sự im lặng kéo dài thêm vài giây khiến cậu hơi nhíu mày
Người đứng ngoài… đang chần chừ? Không vào ngay?
Two Time khẽ nghiêng đầu, bắt đầu thầm đoán
Nếu là thầy Amarah thì khỏi phải nói—thầy ấy chẳng bao giờ gõ cửa, chỉ bước vào như thể mọi căn phòng trong giáo phái này là một phần của giáo lý
Không, chắc chắn không phải thầy ấy
Đám tân tín đồ cũng chẳng đủ can đảm gõ cửa phòng cậu
Vậy thì… còn ai vào đây nữa chứ?
Câu trả lời hiện lên trong đầu nhanh đến mức chính cậu cũng phải bật ra một tiếng “Haiz…” mơ hồ, như thể thất vọng nhẹ nhưng lại đang ngăn không cho khóe môi mình cong lên
Chỉ có mỗi Azure là chịu gõ cửa
Ơ mà khoan
À, vậy là Azure
Là Azure thật rồi
Sự mệt mỏi trong mắt Two Time biến mất trong một nhịp thở
Như có luồng điện nhẹ chạy qua sống lưng, cậu lập tức bật dậy khỏi giường, bước nhanh tới cửa, tim đập hơi nhanh hơn mức bình thường—một phản ứng mà chính cậu cũng chẳng muốn thừa nhận
Tay nắm lấy chốt cửa, lòng bàn tay bất giác nóng lên một chút
Cậu mở cửa
Two Time
Two Time
Azure!? :D
Azure
Azure
Two time! Chào buổi sáng
Two Time
Two Time
Ầu, Azure ơi, cậu tới đúng lúc quá đi
Two Time
Two Time
Tôi đói… / Cậu than vãn một câu nghe vừa ngắn vừa lười, rồi như thể mất thăng bằng cả về thể chất lẫn tinh thần, khẽ nghiêng người dựa vào Azure, vai chạm vai, đầu lười biếng tựa sang, miệng vẫn không quên lầm bầm những lời than thở như thể chỉ có người kia mới chịu nghe mà không cằn nhằn lại /
Azure
Azure
Thế đi nấu ăn đi ha, chúng ta lại tới căn cứ bí mật của riêng hai bọn mình
Two Time
Two Time
Nhưng mà tôi không biết nấu ăn… tôi đã bị Spawn nguyền rủa cướp mất khả năng nấu ăn rồi…
Azure
Azure
/ Bật cười / Làm gì có chuyện đó được chứ, cứ tập là sẽ biết nấu mà
Two Time
Two Time
Rõ ràng là vậy mà… tôi đã tập biết bao lần rồi
Azure
Azure
Thôi mà, cố lên chứ Two Time
Azure
Azure
Hay là… tôi nấu cho cậu nhé?
Two Time
Two Time
H-hả!? Azure nấu sao!!? Miễn nhiên là được chứ
Azure
Azure
Thế đi thôi
Azure
Azure
/ Azure khẽ mỉm cười, cái kiểu cười nhẹ như gió thoảng, chỉ lướt qua môi nhưng chẳng giấu nổi ánh nhìn mềm xuống một nhịp. Cậu vốn vẫn hay nuông chiều Two Time như thế—từ những việc nhỏ nhặt đến cả những lần chẳng nên nhường. Có lẽ vì chiều quá mà cậu ta thành lười, thành hay dựa dẫm… nhưng biết sao được, chính cậu là người để chuyện đó xảy ra. Mà nếu là cậu ta, thì chịu trách nhiệm một chút… cũng chẳng nỡ thấy phiền /
Two Time
Two Time
Yayayay!
Two Time
Two Time
/ Kéo tay Azure chạy một mạch /
Azure
Azure
“Cậu ấy năng động quá… ( ̄ヘ ̄;)”
—————
Cả hai cùng bước xuống sảnh nhà thờ, bàn tay vẫn nắm lấy nhau như một thói quen đã quá quen thuộc giữa yên lặng và bóng tối
Dưới những mái vòm trắng cao vút, tiếng bước chân vang lên đều đặn, nhưng đến gần cửa chính, Two Time bất chợt dừng lại
Cậu đứng lặng một lúc, ánh mắt dừng ở phía bên kia cánh cửa—nơi thầy Amarah đang nói chuyện với một tín đồ
Dù giọng nói của thầy chỉ là những âm trầm thấp vọng lại, Two Time cũng thừa biết nếu bước qua lúc này, thầy chắc chắn sẽ quay sang hỏi cậu đã học thuộc phần kinh văn được giao chưa
Và cậu chưa học
Không phải vì quên
Mà là vì không muốn
Những lời lặp lại trống rỗng, những bài giảng khô khan chẳng chạm đến điều gì trong cậu—tất cả khiến cậu mệt mỏi
Nhưng giờ thì không còn lựa chọn
Cửa sau đã khóa, lối ra duy nhất là lối trước mặt
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Azure, giọng nói không biểu lộ rõ cảm xúc, chỉ có chút chậm rãi, như để báo trước điều tất yếu
Two Time
Two Time
Chúng ta phải đi lối này
Two Time
Two Time
Tôi rất giỏi đàm phán! Cậu yên tâm
Azure
Azure
Mong vậy
Azure
Azure
“Two Time là học sinh ưu tú của thầy mà, chắc là ổn cả thôi”
Rồi bàn tay buông ra, chậm rãi và nhẹ đến mức gần như không nghe thấy
Amarah
Amarah
Heh? Two Time?
Amarah
Amarah
Cậu định đi đâu sáng sớm vậy
Two Time
Two Time
Đi ra ngoài thôi á thầy! Con đi có được khồnggg
Amarah
Amarah
Thuộc trang 69 với 70 chưa?
Two Time
Two Time
Tất nhiên là chưa ạ, giờ ra ngoài học nè, tâm trạng sẽ tốt hơn (^_^♪)
Amarah
Amarah
Thiệt không vậy nè…
Two Time
Two Time
Thật mà!
Azure
Azure
“Còn chả mang sách nữa, thầy không để ý thật hả (O_O;)”
Amarah
Amarah
Thôi cứ đi đi, lát về ta kiểm tra
Amarah
Amarah
Cơ mà… đừng đi xa quá đấy
Two Time
Two Time
Dạ! Chân thành cảm ơn thầy!
Two Time
Two Time
Đi thôi Azure! / Kéo tay Azure /
Azure
Azure
À ừm oke
Amarah
Amarah
“Suốt ngày đi với Azure tưởng người ta không biết hay gì… (⌣_⌣”)”
.
.
.
Căn cứ bí mật của Two Time và Azure là nơi chỉ hai người biết đến, bởi nó nằm khá xa nhà thờ, khuất sâu trong một vùng rừng tĩnh lặng không dấu chân người
Đó là một căn nhà gỗ nâu nhỏ, cũ kỹ nhưng ấm cúng, từng bị bỏ hoang từ lâu, và cũng chính là nơi mà họ đã tình cờ phát hiện trong một lần lang thang, rồi cùng nhau sửa sang lại bằng tất cả sự im lặng, sự thỏa hiệp và một chút niềm tin mà họ không gọi tên
Bước vào nhà, không khí quen thuộc lập tức bao trùm lấy Two Time, như thể nơi này vẫn lưu giữ hơi thở của những ngày họ trốn khỏi mọi ánh nhìn
Cậu thoáng ngạc nhiên khi nhìn quanh—nội thất gọn gàng, không hề bám bụi, sàn gỗ sạch sẽ như vừa được lau chùi
Cậu không cần đoán cũng biết ai là người đã quay lại đây trong lúc mình vắng mặt
Azure
Ánh mắt cậu dừng lại ở chậu cây nhỏ bên cửa sổ—một loại cây mọc chậm, dễ héo, vậy mà lá vẫn xanh, đất vẫn còn ẩm
Two Time bất giác thấy lòng phấn khởi, bước thật nhanh lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh như một đứa trẻ phát hiện ra món quà cũ vẫn còn nguyên vẹn
Cậu chăm chú ngắm nghía từng chiếc lá, từng vết khía trên thân cây như thể là lần đầu tiên được thấy nó
Phía sau, Azure chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng Two Time như vẫn luôn làm vậy, rồi cậu bước chậm rãi về phía bếp, không nói gì thêm
Từ phía chậu cây, giọng Two Time vang lên
Two Time
Two Time
Cảm ơn Spawn đã cứu rỗi nó !(•̀ᴗ•́)و ̑̑
Azure
Azure
Tôi là Spawn hả-
Two Time
Two Time
Hong hong, đùa xíu thôi, Azure chăm chỉ thật đó!
Azure
Azure
Xì…
Two Time
Two Time
“Cơ mà mình vẫn tin Spawn đã cứu rỗi nó ( ╹▽╹ )”
.
.
.
Không gian bếp gỗ nhỏ ấm lại trong ánh sáng vàng nhạt từ ô cửa sổ mờ sương
Gió lùa nhè nhẹ qua rèm, làm lay động vài nhành cây đặt trong chiếc lọ thủy tinh bên góc bàn
Azure đang đứng trước bàn bếp, lặng lẽ chuẩn bị nguyên liệu
Động tác của cậu chậm rãi, không gấp, như thể từng bước đều mang theo sự bình thản, dịu dàng
Azure
Azure
Cậu muốn cùng tôi nấu ăn không? / Azure khẽ hỏi, không quay lại. Giọng cậu không vồn vã, cũng không mong chờ, chỉ như một lời mời đơn thuần /
Two Time im lặng một lát, ánh mắt khẽ dao động. Cậu chậm rãi bước đến gần rồi dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu
Two Time
Two Time
…Tôi không giỏi việc này / Cậu thì thầm /
Two Time
Two Time
Tôi nghĩ… tôi chưa từng làm thử bao giờ
Two Time
Two Time
Có lẽ tôi cũng không nên làm rối căn bếp của cậu
Azure đặt quả trứng xuống bàn, quay sang nhìn cậu
Ánh mắt ấy, không trách móc, không buồn, chỉ nhẹ như nước—khiến sự khước từ kia chẳng còn nặng nề nữa
Azure
Azure
Nếu cậu không thể, thì tôi sẽ không ép / Azure nói, mỉm cười, rồi tiếp tục công việc của mình /
Có lẽ chính sự không đòi hỏi ấy lại khiến Two Time không muốn quay lưng
Một khoảng lặng trôi qua giữa tiếng muỗng chạm vào bát sứ. Rồi, thật khẽ, cậu nói
Two Time
Two Time
…Dạy tôi cách đập trứng điiii (〃^▽^〃)
Azure ngẩng lên
Cậu không nói gì, chỉ nghiêng người một chút để nhường chỗ cạnh mình
Two Time bước đến, cầm lấy quả trứng bằng hai tay, cố gắng nhớ lại từng chuyển động mà Azure vừa làm
Một tiếng “tách” vang lên nhỏ nhẹ, lòng trắng rơi vào tô, vỏ vỡ đều
Two Time hơi khựng lại… rồi khẽ mỉm cười
Cảm giác nhỏ bé ấy—lần đầu tiên cậu thật sự làm được một điều gì đó—giản đơn nhưng trọn vẹn
Không lời nói, cậu nghiêng người tựa nhẹ vào vai Azure, như một sự cảm ơn không cần tiếng
Azure không đáp lại, chỉ hơi nghiêng đầu chạm vào tóc cậu, rồi lặng lẽ tiếp tục
Họ cùng nhau cắt táo, trộn đường, rắc bột quế
Tiếng dao cắt chạm vào thớt đều đặn, như nhịp đập yên bình của một nơi không còn lo âu
Lớp vỏ bánh được xếp gọn gàng, từng sợi bột đan chéo lên nhau tạo thành mặt lưới
Khi chiếc bánh được đưa vào lò, hương thơm của táo, bơ, và quế bắt đầu lan ra, dịu nhẹ, mang theo một hơi ấm khiến cả căn phòng như dịu xuống
Two Time ngồi bên bàn ăn, chân khẽ đung đưa không tiếng động
Azure rửa sạch tay, rồi đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo chiếc bánh đang nở dần trong lò nướng nhỏ
Không ai nói gì nữa
Nhưng sự im lặng ấy không lạnh
Nó dịu dàng như gió thổi qua những tán cây rừng ngoài hiên
Nơi mà hai người họ, giữa thế giới rộng lớn và đầy vết nứt, vẫn còn có một nơi để chậm lại, để làm gì đó nhỏ bé cùng nhau
————
Nhật Minh
Nhật Minh
Mn bt Amarah là ai đúng hem, tất nhiên là kphai oc đâu
Nhật Minh
Nhật Minh
Ảnh có trg cốt truyện đó, mn chịu khó tìm hiểu xíu hoặc theo dõi truyện mình để bt thêm nếu ch bt nhéee
Nhật Minh
Nhật Minh
Amarah đp trai của tôi xứng đáng ra mắt làm killer và được biết nhiều hơn😼
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play