Động tác uống trà của Nguyệt Dao dừng lại, nàng vốn còn đang nghĩ cách khước từ lần vào cung này.
“Điện hạ hẳn cũng biết, tình thế hiện tại của ta rất khó xử.”
“Ta biết, nhưng quận chúa là người nhìn xa trông rộng, ắt sẽ không trốn tránh lần này. Nếu không, e là khó cho Phượng phủ…”
Nguyệt Dao chột dạ. Nàng biết nếu nàng trốn lần này, chắc chắn bên ngoài sẽ lan ra tin đồn nàng đang đau buồn tột độ, hoặc có khi là đang giận dỗi chờ Cảnh Hiên tới dỗ. Nhưng nàng vẫn chưa nghĩ tới, hành động của mình có thể ảnh hưởng đến cả mặt mũi Phượng phủ.
“Vậy, không biết ý của điện hạ là…?”
Chưa đợi hắn trả lời, bên dưới bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Nơi này là góc phố phía Đông, sát chân cổng thành Đông, theo lý ban đêm phải không có người ra vào mới phải.
Nàng nhoài người mở cửa sổ, kinh ngạc nhìn từng nhóm người đang cố phá cửa thành, chen chúc vào bên trong. Trong nhóm người ấy có thanh niên trai tráng, cũng có phụ nữ, trẻ em và người già. Tiếng gào thét kêu cứu, tiếng đe dọa quân lính mở cổng thành cùng với tiếng khóc của đám trẻ khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
“Là nạn dân.” Thừa Vũ giải thích. “Phía Đông dạo này có lũ, còn chưa khắc phục xong thì không biết ai xúi giục dân chúng kéo vào kinh thành đòi lánh nạn.”
“Một trận lũ tuy rằng mất mùa, nhưng cũng không đến nỗi phải rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn thế này.” Nàng hạ cửa sổ xuống. “Ta ra ngoài xem xét.”
“Không cần, Đường Lâm, ngươi cử thêm người ra hỗ trợ quân lính đi.” Hắn lên tiếng, một ám vệ hô rõ tiếng “Vâng” ngoài cửa.
“Điện hạ định đàn áp họ sao?”
Thừa Vũ ngước mắt nhìn nàng. Nguyệt Dao có chút lúng túng, rồi vẫn tiếp lời: “Không khó nhận ra có người đang kích động họ, nếu điện hạ đàn áp họ, dân chúng dễ sinh lòng bất mãn.”
“Vậy nên làm thế nào? Nếu để họ vào thành, không chỉ loạn, mà còn có bệnh dịch. Bên ngoài đã sắp xếp sẵn lều tị nạn, họ sẽ không bơ vơ đâu.”
“Hay là trước tiên điện hạ cứ ổn định họ, sau đó lại hỏi rõ người đứng sau. Ta thấy họ cũng đói rồi, cho họ thêm chút đồ ăn, sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Thừa Vũ cười nhẹ, tay xoa tròn quanh miệng tách trà, nói với người bên ngoài: “Làm theo lời quận chúa đi.”
Rồi hắn lại ngước nhìn nàng, tán thưởng: “Năng lực của quận chúa không tệ đâu, sao trước nay ta lại không biết nhỉ?”
Tất nhiên là không biết, vì trước đó người hắn gặp đâu phải là nàng.
Phượng Nguyệt Dao thật ra là người của thế kỷ 21, một nữ cảnh sát ưu tú thuộc tổ trọng án. Mục tiêu lớn nhất đời nàng là tiêu diệt tổ chức OWL và đưa kẻ đứng đầu – Hạ Từ, ra ánh sáng. OWL là một tổ chức khủng bố lớn, chuyên ám sát nguyên thủ, xâm phạm bí mật quốc gia và thực hiện những tội ác chính trị khác. Chúng tồn tại hơn ba mươi năm, cướp đi sinh mạng của hàng trăm cán bộ ở nhiều nước, cả công an tham gia vào chuyên án cũng không ít người bị giết hại, trong đó có cha mẹ nàng.
Lần đầu tiên gián tiếp đụng độ, hắn khiến mẹ nàng sảy thai mất bé trai đầu lòng.
Lần thứ hai đụng độ trực tiếp, đàn em của hắn đã bao vây, cướp cò giết chết cha mẹ nàng và đồng đội. Khi ấy, nàng mới chín tuổi.
Suốt hơn mười tám năm sau đó, nàng cố gắng vào ngành, giành tư cách tham gia chuyên án và vây bắt hắn. Đến sau cùng, khi chiến thắng đã nằm trong tay, nàng bị bắn hạ, hi sinh trong lúc khống chế hắn.
Nàng vẫn còn nhớ đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi hắn nhìn nàng, sau đó lại là nụ cười bất lực, liên tục lặp lại: “Thì ra là vậy… thì ra là vậy… Nguyệt Dao, sao cô ở đây? Đây đâu phải chỗ của cô?”
Còn chưa kịp ngạc nhiên vì sao hắn biết tên mình, cảm giác đau nhói và ướt đẫm nơi lồng ngực đã choáng ngợp hết tâm trí nàng. Vẫn còn một kẻ lọt lưới và đang cố giải cứu đại ca của mình. Vết thương xuyên tim, nàng anh dũng hi sinh khi trong tay còn đang giữ súng.
Lúc nàng tỉnh lại thì đã là đứa con gái út của Phượng tướng quân rồi. Nơi đây là một quốc gia không có tên trong lịch sử, ngay cả bản đồ cũng thể hiện nơi này là một hơi hoàn toàn xa lạ. Dù có vài điểm tương đồng nhưng cuộc sống vẫn khác biệt nhiều, nàng phải mất mấy ngày mới “dung hòa” được. Lấy lí do bị sốc sau bữa tiệc, không ai nghi ngờ sự thay đổi của nàng.
Ngoại trừ Thừa Vũ, hắn đang nghi ngờ…
“Cô nương! Cô nương!” Nha hoàn của nàng – Tiểu Yên, khẽ lay nhẹ cánh tay, kéo nàng khỏi dòng suy nghĩ miên man. “Chúng ta sắp tới rồi, đến em giúp người sửa soạn lại một chút.”
“Ừ.” Tiểu Yên là nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ, nhỏ hơn nàng hai tuổi, tính tình điềm đạm chín chắn, thấu hiểu lòng người, ra dáng một chị gái nhỏ. Ngoài ra còn có một người là Tiểu Vũ, nhìn có vẻ đa sầu đa cảm hơn nhiều.
Sớm hôm nay nàng đã bị gọi dậy, chọn một bộ váy màu xanh hồ thủy có thêu mây nhẹ nhàng, đơn giản mà không tầm thường. Sau khi trang điểm, làm tóc, trông nàng lại càng đẹp thêm mấy phần khiến Minh phu nhân không khỏi xuýt xoa.
Tới hoàng cung, khung cảnh còn đông hơn nàng nghĩ. Rất nhiều cô nương tuổi từ mười sáu tới đôi mươi, dung mạo như tiên, y phục rực rỡ như một vườn hoa đang khoe sắc. Oanh yến líu lo không ngừng nhưng vừa nhìn thấy nàng thì khung cảnh như lặng đi.
Nếu là trước đây, khi thấy nàng, họ sẽ tíu tít chạy đến hỏi han. Nhưng hiện tại An Nhiên mới là người được “Thái tử hờ” để mắt đến, hiển nhiên gió chiều nào họ ngã theo chiều ấy, chuyển sang nịnh nọt An Nhiên. Nhưng họ cũng không thể trở mặt với trâm anh thế phiệt là nàng, nên chỉ có thể ngại ngùng cười cười.
“Dao Dao! Ta ở đây! Ta ở đây!” Một giọng nữ thoải mái vang lên phá vỡ không khí ngại ngùng. Người đến là Minh Anh quận chúa, tên thật là Dương Ái Nguyên. Nàng ấy mặc váy màu cam nhạt, tay cầm quạt thêu vung vẫy tùy ý, cả người tươi như vừa tắm nắng xuân.
“Quận chúa.” Nàng đáp lời. Ái Nguyên nắm tay nàng, thân mật đáp: “Quận chúa gì mà quận chúa, muội cũng là quận chúa. Gọi ta là Nguyên tỷ tỷ. Lần trước muội cứu ta, ta còn chưa đáp lễ.”
Nàng mỉm cười, vừa nắm tay nàng ấy vừa đi vào trong: “Vậy hiện tại Nguyên tỷ tỷ thế nào rồi? Đã chọn thêm hộ vệ chưa?”
“Đã chọn rồi, còn chọn được một người cực kỳ tốt.” Đuôi mắt Ái Nguyên cong cong lên như trăng lưỡi liềm, tỏ vẻ vô cùng thích thú. “Hôm nào ta dẫn đến gặp muội.”
“Được, muội chờ tỷ.”
Bên trong, từng bàn thức ăn được dọn sẵn dưới những tán hoa nở rộ, khung cảnh hệt như hội bàn đào trên thiên đình. Hoàng hậu nương nương là chủ tiệc, sắp xếp nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên đối diện nhau, con dòng chính sẽ ngồi ở hàng đầu, con dòng thứ ngồi ở sau lưng, từ trên xuống dưới theo gia thế được phân chia rõ ràng. Ngồi ở bàn đầu gần Hoàng hậu nhất chính là mấy vị công chúa, quận chúa, đối diện là hoàng tử và thế tử.
Sau các nghi thức phải có, Hoàng hậu lệnh cho các nam thanh nữ tú được tự do tìm hiểu nhau. Quy luật của buổi thưởng hoa này rất đơn giản, nam giữ một cành hoa, nữ thêu một cái khăn tay, ưng ý ai thì hai bên trao đổi. Sau đó trưởng bối hai nhà ở gian bên cạnh sẽ xem xét, ưng thuận thì sẽ hạ sính. So ra vẫn còn khá tự do.
Sau khi mọi người tản đi, Hoàng hậu và Hoàng quý phi gọi nàng lại, lo lắng vuốt ve tay nàng: “Dao nhi, bổn cung thật sự xin lỗi con. Ta không ngờ Hiên nhi hắn lại…”
“Nương nương đừng lo, con đã không sao rồi.” Dù Cảnh Hiên có tệ thế nào thì trong kí ức của nàng, hai vị nương nương đây là người rất tốt.
“Đứa trẻ ngoan, là Hiên nhi hắn không có mắt nhìn.” Hoàng hậu rời mắt khỏi nàng, tìm trong nhóm quý nữ một cô gái. Cô gái ấy mặc y phục màu hồng nhạt sạch sẽ, gương mặt tròn trịa dễ mến, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng ánh mắt lại như đang mưu tính rất sâu. Cố An Nhiên, biểu tiểu thư đang sống nương nhờ ở nhà họ Kỷ là một nhân tố không ai ngờ tới.
Dương Cảnh Hiên đã nài nỉ hết lời, còn thề độc nếu không là nàng ta thì không lấy ai khác. Không còn cách nào, lại thêm ý của Thành Viễn kiên quyết không gả nàng cho hắn, hôm qua Hoàng đế đã đồng ý ban hôn cho hai người họ.
“Hôm nay con cứ tìm người mà mình thích, bổn cung sẽ làm chủ cho con. Nếu không có, cứ từ từ, không ai ép con cả.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
Rồi Minh Anh dẫn nàng rời đi. Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng nàng đầy tiếc nuối. Hoàng quý phi phải ở bên cạnh an ủi bà: “Dao nhi quả thật là đứa trẻ ngoan. Con bé lương thiện và tốt đẹp biết bao…”
“Nhưng bổn cung lại không có duyên làm mẹ con với nó rồi. Bổn cung đã khuyên ngăn Cảnh Hiên hết lời, nhưng đây là nó tự chọn, bổn cung cũng không thay đổi được. Dù sao cũng không phải mẹ con ruột, cũng chỉ có thể tính toán cho nó đến đó thôi.” Rồi bà nhìn sang người phụ nữ cạnh mình mỉm cười dịu dàng: “Vẫn là Vũ nhi tốt hơn, có chí hướng, có tầm nhìn…”
Rời khỏi nơi đó, hai nàng đến dưới một gốc cây đào cạnh hồ nước trò chuyện. Ái Nguyên chưa muốn gả đi, còn nàng lại đang bận suy nghĩ về chuyện khác. Hai người cứ như tiên nữ bên hồ, đẹp như một bức tranh nhưng lại bị phá hỏng.
An Nhiên tung tăng chạy đến bên cạnh hồ, theo sau là một vị tiểu thư khác, vẻ mặt lấm lét không dám nhìn thẳng.
“Nguyệt Dao muội muội, gặp lại muội rồi. Lần trước Hiên ca ca nóng vội quá, ta còn chưa kịp xin lỗi muội.” Nói rồi, nàng ta làm ra vẻ như sắp sửa cúi người xin lỗi. “Ta thay huynh ấy xin lỗi muội, muội đừng giận, cũng đừng làm tổn hại cơ thể mình, sẽ khiến mọi người lo lắng.”
“Nhiên tỷ tỷ, tỷ xin lỗi muội ấy làm gì?” Thiếu nữ bên cạnh ngăn lại, chau mày. “Vì chuyện của muội ấy mà mấy ngày nay muội và đại tỷ trong nhà không dám ra ngoài, muội ấy phải xin lỗi bọn muội mới đúng!”
Updated 31 Episodes
Comments
Diệp Tử 🌱🌿
wow, pro5 ấn tượng dữ
2025-08-07
1
Y Y
nghe mắc ẻ ghê luôn á chèn
2025-08-13
0
Nozomi
🍵🍵🍵
2025-08-10
0