[Hằng Minh] Mùi Bạc Hà Trên Áo Anh

[Hằng Minh] Mùi Bạc Hà Trên Áo Anh

Chương 1: Hộp màu rơi xuống chân tôi, và ánh mắt cậu chẳng có lấy một gợn sóng

Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ơ... xin lỗi! Mình không cố ý!
Tiếng nói trong trẻo vang lên giữa hành lang tầng hai của khu giảng đường nghệ thuật, chen vào giữa không khí nắng nhẹ đầu thu. Trần Tuấn Minh cúi người nhặt hộp màu vừa rơi xuống, loạng choạng suýt trượt vì hộp bung nắp, kéo theo hàng loạt cây màu lăn lóc trên nền gạch trắng.
Cậu luống cuống gom lại, gương mặt ửng đỏ khi thấy người vừa đi ngang là một chàng trai mặc sơ mi trắng đồng phục, tay đút túi quần, ánh mắt dửng dưng liếc nhìn cậu không đến hai giây rồi... bước qua luôn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tuấn Minh ngẩng đầu, hơi sửng sốt.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Chờ… cậu là sinh viên khoa IT đúng không? Mình thấy cậu trong danh sách lớp học tự chọn
Cậu cố nở nụ cười thân thiện, tay vẫn ôm hộp màu chưa cài nắp.
Chàng trai kia không dừng lại, nhưng bước chân có chút chậm đi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Một từ cụt lủn, thốt ra từ giọng nam trầm lạnh nhạt.
Tuấn Minh nhíu mày, nhỏ giọng nói tiếp:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mình là Trần Tuấn Minh, học mỹ thuật. Lớp Tâm lý giao tiếp của thầy Khưu – cậu cũng chọn lớp đó à?
Người kia khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn dừng lại một giây trên tay áo của cậu — nơi còn dính một vệt màu nhòe — rồi nhanh chóng dời đi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đừng để màu rớt ra nữa. Dính vào sàn người khác trượt chân thì phiền
Ngữ điệu không hẳn là khó chịu, nhưng cũng chẳng dễ gần gì. Một mùi bạc hà nhàn nhạt thoảng qua khi người đó bước tiếp. Đồng phục trắng sạch sẽ đến mức phát sáng dưới nắng, tay áo xắn vừa vặn đến khuỷu tay, để lộ cổ tay trắng thon dài và đường gân xanh mờ.
Tuấn Minh đứng ngơ trong ba giây.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Lạnh thật sự… nhưng mà... đẹp thật
________
Lớp học tự chọn bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, nhưng mới hơn một giờ hai mươi mà phòng đã lác đác vài người. Tuấn Minh đến sớm, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, lôi bảng vẽ mini ra phác vài nét mèo con đang nằm ngủ. Cậu không để ý cho đến khi tiếng ghế kéo vang lên ở bên cạnh.
Trần Dịch Hằng. Vẫn là chiếc sơ mi trắng không nhăn một góc, túi áo có kẹp bút bi màu đen, tai nghe gác trên cổ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
...Cậu ngồi đây à?
Tuấn Minh lên tiếng, giọng nhỏ như mèo kêu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ghế trống
Hắn trả lời, không quay sang nhìn.
Tuấn Minh cắn môi. Thật ra, cậu muốn nói gì đó vui vẻ hơn, ví dụ như ‘Cậu cũng đến sớm nhỉ?’ hoặc ‘Cậu có thích vẽ không?’, nhưng tất cả những câu thoại ấy đều bị giọng điệu lạnh lẽo của người bên cạnh dập tắt từ đầu. Không khí im lặng kéo dài gần năm phút.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu có thường nghe nhạc lúc học không?
Cậu liều hỏi, mắt vẫn nhìn bảng vẽ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
À… ừm. Mình thì hay nghe nhạc piano. Cảm giác nó giúp mình không bị rối...
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh nhíu mày, ngẩng đầu, định nói gì đó — thì ánh mắt chạm ngay vào gương mặt nghiêng nghiêng của Dịch Hằng. Hàng mi dài che đi đôi mắt lạnh, sóng mũi thẳng, bờ môi mím lại không cảm xúc. Đẹp đến mức khiến tim đập sai một nhịp. Cậu quay đi thật nhanh, vùi đầu vào vẽ như chạy trốn.
Từ góc độ của Dịch Hằng, bóng dáng nhỏ nhắn đó đang cắn bút, gò má ửng hồng, mái tóc mềm rũ xuống tai. Và… mùi vanilla thoảng nhẹ. Không hiểu sao, hắn khẽ hắt hơi một cái.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Không hợp lắm
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Gì cơ?
Tuấn Minh nghiêng đầu hỏi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không có gì
Trong lúc cậu quay đi, khóe môi Dịch Hằng khẽ cong lên, gần như không thể phát hiện.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play