Đường trộn thủy tinh

Chanh 🍋
Chanh 🍋
Tên chap vậy thôi chứ toàn đường
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Siêu ngọt 🫣
______
Chiều hôm ấy, mưa rơi nhẹ. Những hạt mưa lặng lẽ gõ vào ô cửa kính, tạo thành âm thanh đều đặn như bản nhạc không lời dịu dàng.
Trong góc quán cafe nhỏ ven đường, cậu ngồi một mình bên khung cửa sổ, tay khẽ xoay chiếc thìa trong tách trà đã nguội. Thói quen ấy lập lại mỗi khi trời mưa như một cách để xoa dịu những xáo trộn nhỏ trong lòng.
Cánh cửa quán mở ra, tiếng chuông gió vang lên khe khẽ. Một người lạ bước vào, vai áo ướt, dáng cao và ánh mắt trầm.
Hắn đưa mắt lướt một vòng nhưng lại vô tình ngồi xuống chiếc bàn đã có người.
Quang Anh
Quang Anh
Cho tôi một ly americano ít đá.
Đức Duy
Đức Duy
Anh ơi...bàn có người rồi ạ. //ngẩng đầu lên nhìn hắn//
Hắn sững lại một chút rồi nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười ấy nhẹ như cơn mưa ngoài cửa sổ nhưng lại khiến tim cậu lỡ một nhịp.
Quang Anh
Quang Anh
À...ra tôi vừa ngồi vào nơi định mệnh.
Đức Duy
Đức Duy
Định mệnh... gì chứ...
Đức Duy
Đức Duy
Đây là chỗ tôi hay ngồi mỗi khi trời mưa thôi.
Đức Duy
Đức Duy
//bĩu môi gương mặt thoáng đỏ//
Quang Anh
Quang Anh
Vậy thì... có lẽ mưa hôm nay mang tôi đến làm phiền em một chút rồi.
Quang Anh
Quang Anh
// giọng trêu đùa//
Cậu cười, cuối đầu. Không hiểu vì sao những lời nói ấy không khiến cậu thấy xa cách. Ngược lại, nó khiến sự im lặng giữa hai người trở nên dễ chịu một cách kì lạ.
Quang Anh
Quang Anh
Cho tôi ngồi cùng em một lúc được không? Chỉ đến khi mưa tạnh.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng nếu mưa không tạnh thì sao?
Quang Anh
Quang Anh
Thì tôi sẽ tìm một lý do khác để ở lại thêm một chút.
Quang Anh
Quang Anh
// khẽ nghiêng đầu, nhìn sâu vào cậu//
Sau đó lại là một khoảng lặng. Chỉ là thỉnh thoảng, ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau và vội lảng đi. Như hai dòng nước âm thầm hòa vào nhau, dù chẳng ai nói rõ điều gì.
Một lúc sau khi mưa bắt đầu ngớt, hắn đứng dậy, khoác lại áo.
Quang Anh
Quang Anh
Cảm ơn vì đã cho tôi một chỗ ngồi và một buổi chiều dễ chịu.
Hắn nói, giọng nhẹ nhàng như cơn gió vừa lướt qua mái hiên. Cậu nhìn theo hắn, ngập ngừng một lúc rồi cũng lên tiếng.
Đức Duy
Đức Duy
Nếu mai lại mưa...anh có quay lại không?
Quang Anh
Quang Anh
//dừng lại, quay đầu nhìn cậu mỉm cười//
Quang Anh
Quang Anh
Nếu em vẫn còn ngồi ở chỗ cũ... thì không mưa tôi vẫn sẽ đến.
Tiếng chuông gió lại vang lên, rồi lặng đi trong làn mưa vừa tạnh. Cậu vẫn nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi khuất hẳn sau ô cửa.
Từng đoạn ký ức ngọt ngào về ngày đầu gặp em lặng lẽ trôi qua như một đoạn phim chiếu chậm. Mỗi khung hình đều rõ ràng đến kỳ lạ như thể thời gian chẳng thể xóa nhòa được gì cả.
Nhưng rồi, một bàn tay lạnh lẽo kéo sập khung cảnh yên bình ấy, ác mộng ập đến ngay lập tức.
Không còn cảnh mưa dịu nhẹ, không còn giọng em khẽ vang bên tai. Chỉ còn bóng tối đặc quánh như những nỗi đau chưa từng gọi thành tên.
Hắn bắt đầu thở dốc. Hơi thở rối loạn, dồn dập như đang vùng vẫy trong giấc mơ không lối thoát. Trán lấm tấm mồ hôi dù căn phòng vẫn lạnh. Mắt nhắm nghiền nhưng nước mắt đã rơi ra từ khóe mắt, lặng lẽ mà tuyệt vọng.
Trong giấc mơ, hắn thấy mình quay cuồng giữa cơn mưa lớn hơn rất nhiều. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, méo mó.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy ngoan
Quang Anh
Quang Anh
Bảo bối ngoan
Quang Anh
Quang Anh
Nghe anh nói đi được không em?
Quang Anh
Quang Anh
// ôm chầm lấy em, giọng gấp gáp lạc đi//
Đức Duy
Đức Duy
Quang Anh
Đức Duy
Đức Duy
Anh buông em ra trước đi.
Đức Duy
Đức Duy
// cố đẩy hắn ra//
Quang Anh
Quang Anh
Không... không em bé.
Quang Anh
Quang Anh
Em nghe anh nói đi rồi anh sẽ bỏ em ra.
Đức Duy
Đức Duy
Quang Anh// cố giữ giọng bình tĩnh//
Đức Duy
Đức Duy
Anh đừng làm loạn nữa được không.
Đức Duy
Đức Duy
Em thật sự cần thời gian để suy nghĩ.
Đức Duy
Đức Duy
Anh mà cứ như thế này, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa đâu.
Quang Anh
Quang Anh
Anh không làm loạn, anh hứa, chuyện gì anh cũng có thể hứa với em.
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng em cũng phải hứa với anh, đừng rời đi được không?
Quang Anh
Quang Anh
Xin em.
Quang Anh
Quang Anh
// vùi mặt vào hõm cổ em khẽ hôn nhẹ, nước mắt lăn dài trên má//
Đức Duy
Đức Duy
Anh ngoan // nhẹ giọng, vòng tay ôm lấy cả người hắn đang run lên//
Đức Duy
Đức Duy
Em yêu anh.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng em tự thấy bản thân mình không xứng, khoảng cách giữa anh và em thật sự rất xa.
Đức Duy
Đức Duy
Em không biết, không biết phải làm sao cả.
Đức Duy
Đức Duy
// lắc đầu đầy bất lực trong vào tay hắn//
Quang Anh
Quang Anh
// hai tay ôm má, nâng mặt em lên nhẹ nhàng lau nước mắt//
Quang Anh
Quang Anh
Bảo bối, nghe anh. Không cần suy nghĩ.
Quang Anh
Quang Anh
Chỉ cần yêu anh, mọi thứ anh nghĩ thay em.
Đức Duy
Đức Duy
//cuối mặt lắc đầu//
Quang Anh
Quang Anh
Anh cần em, chỉ cần một mình em bé của anh thôi.
Quang Anh
Quang Anh
Những thứ khác với anh đều không quan trọng.
Đức Duy
Đức Duy
// đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn//
Đức Duy
Đức Duy
Cho em thời gian suy nghĩ, em hứa.
Đức Duy
Đức Duy
Trong thời gian này em sẽ không rời đi.
Đức Duy
Đức Duy
// nhón chân hôn nhẹ môi hắn//
Đức Duy
Đức Duy
Để em suy nghĩ, đừng làm phiền em nữa Quang Anh.
Nói rồi em đẩy hắn ra, bước đi không ngoảnh lại. Bóng em mờ dần ở phía cuối đường.
Hắn muốn chạy đến giữ em lại nhưng bước chân như bị xiềng xích. Hắn gọi tên em đến khản cả giọng, nhưng gió lại cuốn mất tiếng. Và rồi _ em biến mất.
Tay hắn siết chặt mép chăn, đến mức các khớp trắng bệch. Như muốn níu lấy thứ gì đó hoặc như đang cố thoát khỏi ký ức ngày em bỏ hắn. Ngày mà thế giới của hắn sụp đổ trong một khoảnh khắc tưởng như bình thường.
Ngày mà mùi hương em vẫn còn phản phất trong gió nhưng nụ cười dịu dàng ấy đã vĩnh viễn không trở lại nữa.
Hắn bật dậy. Hơi thở dồn dập, gấp gáp như vừa bị kéo ra khỏi vực sâu.Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, trán vẫn rịn nước, tim đập loạn trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Đôi mắt mở to, hoảng hốt đảo quanh — như thể vẫn đang tìm kiếm bóng hình vừa vụt mất trong giấc mơ.
Không có ai cả. Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ và tiếng mưa đã ngớt ngoài khung cửa kính. Mọi thứ yên ắng đến đáng sợ.
Hắn đưa tay lên, chạm vào gò má mình — ẩm ướt. Nước mắt. Lặng lẽ. Mặn chát.
Hắn cúi gập người, gục mặt vào hai bàn tay, như thể chỉ cần nhắm mắt lại, em sẽ lại hiện ra, dù chỉ một lần. Nhưng không — tất cả chỉ còn là dư ảnh. Và căn phòng này… vẫn trống rỗng như chính trái tim hắn lúc này.
Rhyder
Rhyder
Bảo bối nhỏ, khi nào em về lại bên anh.
Rhyder
Rhyder
Anh đau lắm, rất đau.
Rhyder
Rhyder
Xin em đó, bảo bối.
Hắn thì thầm, giọng nhỏ như hòa vào trong gió, tan nhẹ trong mưa.
___&___
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Chap này dẫn truyện hơi nhiều.
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Tự thấy bản thân viết chat dỡ quá.
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Hay viết tiểu thuyết nhở?
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Mà viết tiểu thuyết thì...
Chanh 🍋
Chanh 🍋
Tui bị Lười.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play